Tiểu lang quân - Chương 12
Trên bàn tiệc Thái hậu không nhìn Sở Chi Úc một lần nào, ta không khỏi thán phục, gừng càng già càng cay, Thái hậu diễn kịch giỏi thật.
Gia yến đã qua một nửa, Thái hậu đột nhiên nói.
“Mấy ngày trước Tây Vực tiến cống một ít rượu sữa, ai gia thấy vị cũng không tệ, người đâu, đi lấy một ít chia cho các phi tần.”
Một ma ma bên cạnh Thái hậu thưa “vâng”, rồi lui xuống.
Chẳng bao lâu, bà ta mang theo một hàng cung nữ bưng khay gỗ hồng trở lại.
Trên khay đặt những chiếc ly dạ quang tinh xảo, bên trong chứa rượu sữa màu trắng ngà.
“Đa tạ mẫu hậu ân thưởng, thần thiếp xin không khách khí.”
Ta nâng ly, hướng về phía Thái hậu cúi đầu, sau đó đưa ly rượu lên môi.
Một ngụm rượu uống vào, cả miệng đều là mùi sữa pha lẫn mùi rượu.
Ta đặt ly xuống, nói.
“Quả nhiên là thơm ngon, rượu sữa này…”
Lời chưa dứt, ta cảm thấy dạ dày nhói đau, một dòng chất lỏng tanh ngọt trào lên miệng.
Ta khẽ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy một dòng nhiệt chảy ra khỏi khóe miệng.
Sau đó mắt ta tối sầm, ngã ra sau.
Ký ức cuối cùng của ta dừng lại ở ánh mắt đầy hận thù của Hoàng đế Hoằng Thanh và tiếng kêu kinh hoàng của Sở Chi Úc.
“Nương nương!”
Tiểu lang quân… Ta mấp máy môi, không phát ra âm thanh, hoàn toàn mất ý thức.
Năm Chính Nguyên thứ ba, Hoàng hậu Hạ Nam Chi băng hà, điều tra cho thấy là do Minh Thị hạ độc trong ly rượu của Hoàng hậu.
Theo lời khai của Minh Thị, Hoàng hậu Hạ Nam Chi dù biết Minh Thị đang mang long thai, nhưng lại làm khó trăm bề.
Thai này là đứa con đầu tiên của Hoàng đế, nhưng Minh Thị lại không được tấn chức.
Minh Thị còn nghe nói Hoàng hậu ám chỉ cung nữ của Minh Thị, là muốn giữ nhi bỏ mẫu.
Vì vậy Minh Thị sinh lòng oán hận, dùng một số tiền lớn mua chuộc thái giám trong ngự thiện phòng, bôi độc vào ly rượu của Hoàng hậu để mưu sát.
Sau khi Minh Thị sinh được một công chúa, liền bị Hoàng đế xử tử.
Công chúa mà Minh Thị sinh ra, giao cho tân Hoàng hậu Tiết Tinh Nguyệt nuôi dưỡng, phong hiệu là Thiên Trúc công chúa, tiểu tự là Bảo Nhi.
Năm Chính Nguyên thứ mười hai, bên bờ sông Hoài Nam, có một nữ nhân mang thai ngồi trên tảng đá bên bờ sông.
Nữ nhân đó trông có vẻ đã mang thai khoảng sáu tháng, sau lưng có nha hoàn che ô, trán vẫn rịn mồ hôi.
Nàng nhìn nam nhân đang mò cá dưới sông và cậu bé 8 tuổi bên cạnh, không khỏi lên tiếng.
“Tiểu lang quân, chàng để ý đến Nhận Xuyên một chút, dòng sông này chảy xiết, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Nam nhân đứng thẳng dậy nhìn đứa trẻ.
“Xuyên nhi, con có sợ không?”
Đứa trẻ cười rạng rỡ.
“Con không sợ, Xuyên nhi bơi rất giỏi, nươnng, nương đừng lo lắng.”
Nam nhân cười ha hả.
“Bảo Nhi, nàng nghe thấy chưa? Xuyên nhi bơi rất giỏi.”
Nữ nhân lắc đầu bất lực.
“Cha con các người cứ nghịch đi, chỉ mong đứa bé trong bụng này sẽ là đứa bé ngoan ngoãn.”
Vừa dứt lời, nữ nhân cảm thấy đứa bé trong bụng đá nàng một cái.
Nữ nhân cười khổ.
“Xem ra, những ngày sắp tới sẽ càng thêm náo nhiệt.”
(Hết)
(Biết các người sẽ nói chưa xem đủ, nên có ba phần ngoại truyện về Tiết Tinh Nguyệt, Hoằng Thanh và Sở Chi Úc.)
**Ngoại truyện 1: Tiết Tinh Nguyệt**
Ngày ta được phong Quý phi, Hạ Nam Chi ngất xỉu.
Khi ta nghe tin về nàng lần nữa, chính là lúc Hoằng Thanh nói với ta rằng Hạ Nam Chi muốn mỗi người sống cuộc sống riêng, làm phu thê trên danh nghĩa.
Đây lại là chiêu trò gì của nàng ta nữa à?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của ta, và cũng là suy nghĩ đầu tiên của Hoằng Thanh.
Hoằng Thanh đã bố trí một ám vệ trong cung của Hoàng hậu, hàng ngày báo cáo mọi động tĩnh của Hạ Nam Chi.
Suốt một tháng trời, ta thấy biểu cảm trên mặt Hoằng Thanh, từ sự suy tư nhíu mày ban đầu đến giờ ngày nào cũng mong ngóng nghe tin về nàng ta.
Nghe nói nàng ta và thái giám Sở Chi Úc luôn ở bên nhau, Hoằng Thanh liền phái người điều tra Sở Chi Úc, phát hiện Sở Chi Úc là thái giám giả do Hạ Tể Tướng đưa vào cung.
Nghe nói nàng ta phàn nàn với Sở Chi Úc rằng không thích ăn cá, vì rất tanh.
Thế là trong phần thưởng gửi đến cung Hoàng hậu không còn có cá nữa.
Nghe nói nàng ta bảo màu đỏ quá tầm thường, nàng ta vẫn thích những màu sắc thanh nhã hơn, thì có vẻ như vô tình mà làm vài bộ y phục thanh lịch gửi đến cung của nàng.
Nghe nói hôm nay nàng vui vẻ, buổi tối Hoằng Thanh đọc sách cũng mỉm cười.
Ta bắt đầu hơi ghét Hạ Nam Chi rồi, mặc dù nàng ta mới chính là thê tử của Hoằng Thanh, là Hoàng hậu của ngài.
Ta nghĩ đây là chiêu trò lạt mềm buộc chặt của Hạ Nam Chi, cho đến ngày ta gặp nàng ở Mai viên.
Mai viên mới nở đầy mai đỏ, ta nói với Hoằng Thanh rằng ta muốn đi xem.
Hoằng Thanh trả lời có chút thờ ơ.
“Vậy thì đi đi.”
Ta thấy ngài chăm chú nhìn vào quyển sách trong tay, không có ý muốn đứng dậy, bèn hỏi lại.
“Hoàng thượng không đi cùng ta sao?”
Hoằng Thanh không nghe thấy lời ta, vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách… Ta lại gọi ngài một lần nữa.
“Hoàng thượng?”