Tiểu Ma vương tìm chồng cho mẹ - Chương 225
“Anh muốn mưu sát vợ bằng sữa đó à?” Mai nhìn ly sữa tỏ ra rất ghét bỏ, một ngày người đàn ông trước
mặt này bắt cô uống ly này là ly thứ ba rồi, ai mà uống cho nồi chứ?
Lúc cô mang bầu lần đầu cũng có uống nhiều sữa đầu, vẫn đẻ ra hai đứa nhóc dễ thương đó chi, bây giờ thì hay rồi, ăn rồi ngồi ở trong phòng, ngày uống mấy ly sữa đến ngán ngẩm.
“Em cần phải được bồi bổ thêm một chút, em tự nhìn em đi, có chút thịt nào nữa đầu, nào, ngoan, ráng uống cho khỏe cả mẹ cả con, được không?” Giọng nói trầm ấm của Vương Đình Quân như có một ma lực gì đó, hoặc là cô đã quá nhớ giọng nói này làm bản thân không tự chủ được mà cầm ly lên uống ừng ực.
Uống xong nhìn lại mới nhận ra, mình bị rơi vào bẫy mỹ nam kế của ông chồng rồi!
Mai bắn cho anh ánh mắt hình viên đạn, như thế muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn vậy.
Vương Đình Quân cúi người xuống, đặt lên trán cổ một nụ hôn nhẹ nhàng rồi cầm ly đi cất.
Hôm sau Vương Đình Trường đưa Vân Hạ về nhà cô, ngôi nhà ở huyện ngoại thành khá nhỏ nhưng lại ấm cúng,Vương Đình Trường đến đây lần thứ đầu tiên là đợt tết, anh đến chúc tết sau đó chở cô lên thành phố.
Mẹ của Vân Hạ tên là Nguyễn Phương Thảo, bà là một giáo viên cấp hai ở một ngôi trường ở huyện, năm nay cũng ngoài năm mươi, sắp đến tuổi nghỉ hưu, khuôn mặt của bà rất phúc hậu và hiền từ, ở khóe mắt bắt đầu
xuất hiện những nét chân chim, hai lúm đồng tiền nở rộ trên khuôn mặt trắng hồng của bà trông rất nổi bật.
“Cháu chào cô.” Vương Đình Trường lễ phép cúi đầu chào hỏi.
“Ừm, vào nhà đi cháu” bà Thảo niềm nở mời.
Vương Đình Trường đi vòng ra sau cốp xe, lấy rất nhiều quà rồi đi vào nhà. Lần đầu tiên đến anh cũng mang rất nhiều quà đến, bây giờ cũng không ít hơn.
Nhà không có gì ngoài điều kiện!
“Cháu không biết cô thích gì nên chỉ mua một ít quả đây ạ”.
Vân Hạ trợn tròn mắt, thế này mà kêu một ít? Để gần nửa cái phòng khách nhà cô mà ít cái gì.
Cô cũng không biết anh chuẩn bị những thứ này từ bao giờ, sáng lên xe đi thôi, không ngờ sau CỐp đã chất đống như vậy.
Cũng thật là tinh tế!
“Cô cảm ơn, đến nhà là được rồi, quà cáp làm gì nhiều vậy, nhà chỉ có một mình cô, không dùng nhiều vậy đâu.”
Mặc dù đã biết nhau từ tết, cũng thường xuyên chào hỏi nhau qua điện thoại, nhưng việc con gái mình có thai trước khi kết hôn cũng làm bà Thảo phải suy nghĩ rất nhiều.
Bà là một giáo viên, yêu cầu đối với con gái có chút khắt khe hơn, thời đại bây giờ chuyện như thế này đều
là chuyện rất bình thường, nhưng bà vẫn rất để tâm. Đây cũng là suy nghĩ chung của hầu hết các bà mẹ, không phải họ sợ thiên hạ dèm pha, nói bóng nói gió mà họ sợ Con gái mình đi lấy chồng trong tình cảnh như vậy sẽ bị nhà chồng khinh thường, như thể bất chấp tất cả đề được gả vào nhà họ. Gia thế của Vương Đình Trường lại không phải dạng vừa, nhất nhì cái thành phố này, chỉ sợ con gái bà sẽ chịu ấm ức ở nhà chồng thôi.
Bà rất hiểu con gái, bình thường vẻ ngoài trông rất mạnh mẽ và bướng bỉnh, nhưng nội tâm lại rất mỏng manh, đặc biệt là đa sầu đa cảm, có chuyện buồn gì cũng không bao giờ tâm sự với bà, sợ bà lo lắng. Hai mẹ con nương tựa nhau sống suốt bao nhiêu năm nay, bà không hiểu con gái thì còn hiểu ai nữa?
Bà cũng chưa từng gặp ba mẹ Vương Đình Trường chỉ nghe Vân Hạ nói qua vài lần là ông bà anh rất thương cô, chăm sóc cô như con cái trong nhà. Dù vậy bà vẫn không thể nào bớt suy nghĩ được.
Hai người đã thông báo trước với bà Thảo là hôm nay trở về nên sáng sớm bà đã đi chợ mua thức ăn về nấu nướng xong xuôi hết rồi.
Vương Đình Trường thưa chuyện với bà Thảo xong thì cả ba người ngồi vào bàn dùng bữa, toàn những món ăn dân dã ở quê, rau nhà trồng, gà nhà nuôi nhưng lại ấm tình gia đình,Vân Hạ ăn mấy miếng mà nước mắt muốn trào ra, nhưng cô kìm lại.