Tiểu Ma vương tìm chồng cho mẹ - Chương 240
Đứa trẻ được các y tá, hộ lý tắm rửa sạch sẽ, quấn một chiếc chăn mới do gia đình chuẩn bị, sau đó được đưa về phòng bệnh đặt nằm cạnh bên mẹ. Khuôn mặt đỏ hỏn, nhưng đôi mắt lấp la lấp lánh trông rất đáng yêu, do mới ở trong bụng mẹ nên đứa bé chưa quen với ánh sáng bên ngoài, thỉnh thoảng lại nheo mắt lại,Vương Đình Trường cảm thấy có một cảm xúc rất đặc biệt, cuối cùng anh cũng được làm ba rồi.
Vân Hạ ở bệnh viện một tuần sau đó được hộ tống về nhà,Vương Đình Trường hóa thân thành một ông bố bỉm sữa, luôn ở cạnh chăm sóc. Ngoài ra còn có mẹ của Vân Hạ cũng xin nghỉ làm một tuần để chăm sóc con gái
cữ, sau khi cô xuất viện, bà Thảo cũng hết thời gian. nghỉ phép đành phải quay về để tiếp tục công việc, từ a đến 1 của hai mẹ con Vân Hạ được bà Hương một tay lo toan.
Đây không phải là đứa cháu đầu tiên nhưng là đứa cháu đầu tiên được chăm sóc từ lúc lọt lòng, cảm giác nó khác hoàn toàn với Thiên An và Thiên Tử, ban đầu đều có những thiếu sót nhưng cảm giác được chăm sóc con trẻ là một điều hết sức thú vị.
Vương Đình Quân quyết định không khởi kiện vụ tại nạn vừa rồi, nhưng anh cũng không để cho những người có động cơ hãm hại anh được thành toàn, đám họ hàng anh quyết định để cho bọn họ tự sinh tự diệt, từ nay không còn dính dáng gì đến nơi nữa, coi như không có những người họ hàng như vậy. Còn một nhân vật nữa cũng phải được xử lý đó là ông Hào – tổng giám đốc công ty Thiên Sắc, cũng là bạn thân của ba anh.
Toàn bộ dự án đều bị thu hồi vốn, nhà xưởng làm ông ta không kịp trở tay, không ngờ Vương Đình Quân lại có thể tuyệt tình đến vậy.
Ông ta không có cách nào khác đành phải muối mặt gọi điện cho Vương Đình Thông hỏi thăm, giúp đỡ, nhưng ông Thông đẩy hết toàn bộ quyền quyết định cho hai người con trai. Thế là ông ta lại muối mặt đi đến Thiên Hạ đề gặp Vương Đình Quân, tuy nhiên lễ tân không cho vào, nói tổng giám đốc hiện tại đang họp, không tiếp khách.
Ông ta có một dự cảm không lành, thái độ quả quyết của ông Thông, giờ lại đến sự phũ phàng của con trai ông ấy, chẳng lẽ …. .
Trần Văn Hào tìm một chỗ khuất người, rút điện thoại ra gọi một cuộc cho Vương Thế Hùng:
“Alo.”
“Chú Hùng à? Bây giờ rảnh không, chúng ta nói chuyện một chút?”
“Có gì anh cứ nói qua điện thoại luôn đi.”
Trần Văn Hào cúi người xuống, lấy tay che lấy điện thoại để tránh người khác nghe thấy rồi nhỏ giọng hỏi:
“Có phải Vương Đình Quân đã biết được chuyện gì không, sao tôi thấy thái độ của nó lạnh lùng vậy?”
“À, quên nói cho anh biết, nó đã biết hết rồi, bây giờ tôi cũng đang phải chống chọi sống qua ngày đây, chúc anh may mắn ….Tút … tút ….tút…”
Còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã bị tắt máy, Trần Văn Hào đứng ngơ ngác như trời trồng. Một lễ tân đi đến gọi vài tiếng mà ông ta cũng không nghe thấy gì nữa, cho đến khi lễ tân kia phải lay lay cánh tay của ông ta, ông ta mới hoàn hồn.
“À, có chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc đã họp xong, mời ông lên ạ” Lễ tân rất lễ phép nói.
“À ….được, à … bây giờ tôi có việc đột xuất, phải đi trước, hẹn hôm khác vậy …”.
“Da?”
Ông ta một mạch đi ra hướng cửa, nhân viên lễ tân ngơ ngác nhìn theo không biết chuyện gì đang xảy ra.
Một năm sau.
Tại một khách sạn lớn nhất thành phố.
Tiếng nhạc du dương vang lên, đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy, sang trọng, ở giữa sảnh có một đường đi được kê cao lên, rải một tấm thảm màu đỏ rực rỡ, đại sảnh và hai bên đường được trang trí toàn bộ bằng hoa hồng xanh nhập khẩu tươi mới, ai cũng phải trầm trồ, rửa mặt mà nhìn.
Phía hai bên là đông đúc anh em, họ hàng, khách. khứa, đối tác ăn mặc sang trọng, lấy đen và trắng làm chủ đạo, tuy nhiên, mấy người họ hàng gần được mời nhưng không hề thấy mặt ai, có lẽ sau những sự việc kia đã không còn mặt mũi nào đến dự nữa. Gia đình Ngân Chi sau sự tình đó cũng rút hết toàn bộ tài sản còn lại, chuyển ra nước ngoài sinh sống, không còn liên quan gì đến trong nước nữa, đây cũng xem như là nhân nhượng cuối cùng của Vương Đình Quân đối với những con. người từng là máu thịt, từng là thân thích này rồi.
Đây là lễ kết hôn thế kỳ của hai cặp đôi Vương Đình Quân – Mai và Vương Đình Tường – Vân Hạ!
Sau khi làm lễ tại gia, toàn bộ di chuyển về khách sạn này để tổ chức hôn lễ, từng dòng xe nối dài chạy vun vút trên đường theo hai hướng, một hướng từ biệt thự nhà ba mẹ Mai, một hướng từ nhà mẹ Vân Hạ ở ngoại thành đi vào.
Hai chiếc xe mui trần của hãng Pagani Huayra giống hệt nhau về kiểu dáng, chỉ khác nhau về màu sắc, một cái màu xanh đen, một cái màu đen
đỏ dừng bánh ở trước đại sảnh.
Hai người đàn ông bước xuống xe, trên thân mặc hai bộ vest màu đen lịch lãm, được thiết kế riêng cho hai người, ôm trọn cơ thể rắn chắc khỏe mạnh, đôi giày tây bóng loáng, cùng mái tóc chải chuốt kỹ càng. Hai người bước vòng quanh xe mở cửa và đỡ hai người phụ nữ của mình đi xuống.