Tiểu Thư Lưu Lạc - Chương 351
Trong khi các anh quay phim còn đang trầm trồ thì Lục Bất Du đã cắm chìa khóa vào xe mô tô, gọi Lục Vãn:
“Lên xe đi.”
Anh leo lên trước, sau đó Lục Vãn cũng ngồi lên phía sau.
“Cẩn thận, bám chắc vào.”
“Ừm.”
Đoàn làm phim giật mình, lập tức lái xe đuổi theo.
Lại định làm gì nữa đây?
Kỹ năng lái xe của Lục Bất Du rất tốt, không phải nói chơi, anh vốn là một tay đua mô tô bán chuyên nghiệp.
Chỉ trong chưa đầy mười phút, trời đã tối hẳn, nhưng đèn pha xe mô tô sáng rực chiếu rọi cả con đường, và không có xe cộ khác nên cũng không đáng lo ngại.
Hôm nay trăng sáng đẹp vô cùng, tầm nhìn rất rõ ràng, hai bên là cánh đồng lùi lại phía sau, khung cảnh thật yên bình.
Một bên đường là con suối nhỏ, rất nhiều đom đóm bay lượn trong không trung, trông cực kỳ lộng lẫy.
Gió mát thổi tới, mang theo hương cỏ non, khiến Lục Bất Du cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Anh cười và hỏi:
“Hay mình cứ chạy thẳng đến thị trấn, tìm một quán net và chơi game?”
Lục Vãn đáp: “Được thôi.”
Lục Bất Du chỉ đùa, nhưng không ngờ Lục Vãn lại đồng ý.
Thế là anh quyết định nổi loạn một lần, hôm nay cứ làm vậy đi.
Nhân viên chương trình lái xe theo sát phía sau.
Đạo diễn cầm loa hét lớn:
“Hai người định đi đâu vậy? Các người tính bỏ trốn à? Mau quay lại ngay!”
Lục Bất Du phớt lờ, tăng ga chạy nhanh hơn.
Đạo diễn hét tiếp:
“Mau quay lại ngay, đừng có quá đáng như thế!”
Quả thực đã xem thường Lục Bất Du rồi, anh đúng là một “công chúa nổi loạn” mà!
Trời tối đen hoàn toàn, hai bên đường đom đóm bay đầy trời.
Lục Vãn đưa tay ra, bắt lấy một con đom đóm bay ngang qua, nhẹ nhàng khép tay lại, rồi chăm chú nhìn ánh sáng lập lòe trong lòng bàn tay.
“Em bắt được một con đom đóm rồi.”
Lục Vãn giơ tay lên phía trước khoe, sau đó mở tay ra, thả chú đom đóm nhỏ trở lại không trung.
Lục Bất Du thở dài:
“Chúng ta có thể thỏa thuận không?”
Lục Vãn hỏi: “Thỏa thuận gì?”
Lục Bất Du nói: “Lục Vãn, em có thể hoãn việc kết hôn không? Để tới ba mươi tuổi hẵng tính?”
Lục Vãn: “…”
Lục Bất Du nói tiếp:
“Anh cứ cảm thấy nếu em kết hôn rồi, em sẽ không sống chung với gia đình mình nữa, chẳng còn cảm giác như người nhà. Em mới trở về có hai năm thôi mà.”
Lục Vãn: “…”
Chờ vài giây không thấy Lục Vãn trả lời, Lục Bất Du tiếp tục:
“Em không nói gì thì coi như đồng ý rồi nhé. Hôm nay anh thấy vui lắm, mình quay về thôi.”
Lục Vãn trêu: “Chẳng phải anh bảo muốn lái xe đến thị trấn sao?”
Lục Bất Du: “Anh cũng muốn lắm, nhưng mà chiếc mô tô này… nó sắp hết xăng rồi.”
Lục Vãn: “…”
Chiếc xe càng lúc càng chậm, và chỉ sau vài phút, cuối cùng nó cạn sạch xăng và dừng lại bên lề đường.
Nhân viên chương trình rốt cuộc cũng đuổi kịp hai anh em đang “bỏ trốn”.
Khi xe dừng lại, đạo diễn giận dữ bước xuống, đi thẳng tới chỗ họ.
“Cuối cùng cũng chịu dừng lại. Có gì muốn nói không?”
Phó đạo diễn trợn mắt nhìn Lục Bất Du, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là anh chàng này bày trò!
Lục Bất Du nháy mắt:
“Các anh đến rồi à? Tốt quá! Xe hết xăng rồi, tôi và em gái sẽ ngồi xe của chương trình về, còn chiếc mô tô này thì các anh xử lý giúp nhé.”
Phó đạo diễn: “…”
Cả buổi tối, rốt cuộc bà đã trải qua chuyện gì thế này?
—
Trong suốt quá trình ghi hình, Lục Bất Du đã không ít lần muốn bỏ chạy.
Nhưng đến khi chương trình sắp kết thúc, anh lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Tham gia cái chương trình khổ cực này, Lục Bất Du đã học được nhiều kỹ năng mà “cả đời chỉ học một lần”.
Ví dụ như cách nấu ăn bằng bếp đất, hay cách mò cá dưới sông.
Và… cách dùng vẻ ngoài để kiếm đồ ăn.
Ở nửa sau của chương trình, sau khi chịu đủ mọi thất bại, Lục Bất Du quyết định không thể cứ ngồi yên chịu trận.
Anh bắt đầu suy nghĩ, làm sao để xử lý tình hình.
Rõ ràng, anh không giỏi làm việc đồng áng, kỹ năng nấu ăn cũng không cải thiện nhiều.
Nhưng đó lại là điểm yếu của anh, không nhất thiết phải dốc hết sức vào.
Và điều này rất khó cải thiện trong thời gian ngắn.
… Tại sao lại không tận dụng điểm mạnh của mình?
Lục Bất Du đã nghĩ ra cách.
Vào buổi sáng hôm đó, sau khi Lục Vãn đi làm nhiệm vụ của chương trình, Lục Bất Du tỉ mỉ chỉnh trang bản thân rồi bước ra ngoài.
Nhân viên đi theo hỏi:
“Anh không nấu ăn à? Chẳng lẽ không lo lắng em gái về mà không có cơm ăn sao?”
Ai cũng thấy rõ, dù Lục Bất Du rất nỗ lực, nhưng kết quả mỗi lần nấu nướng đều không khả quan.
Nhưng điều quan trọng là quá trình, dù Lục Bất Du nấu ăn có bực mình thế nào thì khán giả vẫn cười sảng khoái.
Lục Bất Du nghiêm túc đáp:
“Tôi có việc quan trọng và ý nghĩa hơn phải làm.”
Nhân viên: “…”
Lục Bất Du tiếp tục:
“Tôi sẽ đến thăm mấy cụ già trong làng. Kính già yêu trẻ, mọi người biết không? Đây chẳng phải là việc rất ý nghĩa sao?”
Nhân viên: “…”
Tại sao đột nhiên lại…
Hôm đó, Lục Bất Du dành cả ngày đi thăm gần hết các cụ già trong làng.
Đúng vậy, anh không nấu ăn.
Đến giờ ăn, anh ngồi trên bậc thềm, nhìn về con đường dẫn về nhà.
Nhân viên không hiểu, chẳng lẽ đồ ăn từ trên trời rơi xuống?
Không ngờ, thực sự là như vậy…
Bảy, tám bà cụ mang theo đủ món gà, vịt, cá, thịt, thậm chí cả trái cây, đến biếu.
Theo lời các cụ, chưa bao giờ thấy một chàng trai đẹp như thế, ăn nói dễ thương, lại hát hay.