Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 100
Lâm Doanh Doanh chu môi “Đồ xấu xa. Lúc nào cũng muốn phơi nắng em, nếu phơi cháy em rồi thì anh không đau lòng à?”
Hoắc Thanh Sơn chỉ cười không đáp.
Lâm Doanh Doanh không chịu bỏ qua, hai cánh tay thon thả choàng qua cổ anh, cả người cô đều dính chặt lên người anh, đôi chân cũng vươn từ phía sau ra định ghì anh xuống “Anh không thương em là em không bỏ qua đâu.”
Cô cọ tới cọ lui trên lưng anh, không nghiêm chỉnh chút nào.
Hoắc Thanh Sơn chỉ mặc áo ba lỗ nên đặc biệt nhạy cảm với sự tiếp xúc của hai quả cầu tuyết mềm mại trước n.g.ự.c cô, anh cảm thấy toàn thân đều dần nóng bừng lên.
Anh thò bàn tay to lớn ra phía su túm lấy mắt cá chân mảnh mai của cô, “Đừng động chạm linh tinh.”
“Không được! Anh viết thư thay em đi!” Lâm Doanh Doanh ngang ngược ra lệnh cho anh, còn ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của anh như koala, cái đầu nhỏ rúc bừa vào cổ anh, thậm chí còn há miệng cắn động mạch bên cổ của anh.
Có một người vợ thú vị như này thì còn viết thư gì nữa! Nội dung thư còn rõ là điêu toa như vậy.
Hoắc Thanh Sơn cúi đầu, rũ vai xoay người Lâm Koala đang bám trên lưng anh ra đằng trước, ôm ngang lấy cô vào lòng ngay khi cô kinh hoảng la lên.
Đôi mắt hoa đào của Lâm Doanh Doanh rưng rưng hờn dỗi lườm anh, nhưng khi vừa định nói đã bị anh hôn chặn miệng.
Anh không còn là một người đàn ông ngây thơ không biết gì nữa, bây giờ anh đã thành thạo trong việc hôn hít, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, hoàn toàn chiếm lĩnh thân thể và tâm trí của cô như đánh chiếm thành trì.
Cô bám trên người anh, bị cọ xát đến nóng rực cả người, cô mềm oặt không còn chút sức lực nào. Đôi mắt đào hoa của cô ướt át như được vớt từ trong nước ra, nửa thẹn thùng nửa táo bạo nhìn anh, “Đừng … giày vò người ta.”
Cô làm nũng với anh rồi đá mạnh anh một cái, chỉ làm thôi có gì khó mà anh cứ không cho.
Xấu xa! Người ta toàn là đàn ông lừa con gái, nói cái gì mà anh chỉ cọ cọ thôi không vào đâu, anh thì hay rồi, làm cho cô không chịu nổi rồi lại không chịu cho.
Cô vừa ngại vừa e dè, đôi mi vừa dài vừa dày đã đẫm lệ, đôi mắt hờn dỗi trông giống đang quyến rũ anh hơn là đang lên án anh.
Đôi mắt sáng như sao của Hoắc Thanh Sơn nhuốm màu sắc tình, nhưng anh vẫn cố hết sức âm thầm kiềm chế, giọng nói đã vô cùng khàn đặc.
“Em yêu muốn hả?” Anh hôn cô.
Lâm Doanh Doanh ôm cổ anh, nước mắt lóng lánh lăn xuống từ khóe mắt, cô chủ động véo lấy eo anh, cảm giác sắp bị anh giày vò đến điên rồi.
Giọng anh trầm khàn quyến rũ, thì thầm vào tai cô “Chờ thêm chút đã.”
Anh đã thử thăm dò, nếu cứ bất chấp chọc thủng lớp màng chắn, cơ thể yếu ớt mềm mại kia của cô nhất định sẽ bị thương, anh không muốn làm ra sự cố khi viên phòng với vợ mình, càng không nỡ làm cô bị thương.
Anh chỉ có thể kiên nhẫn hướng dẫn cô, để cô từ từ thích ứng với việc tiếp nhận anh.
“Hoắc Thanh Sơn…” Cô khẽ gọi, ánh mắt có chút tan rã.
Hoắc Thanh Sơn giữ lấy thân thể nóng rực của cô, mút mồ hôi mịn trên xương quai xanh của cô “Hửm?”
Lâm Doanh Doanh cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại hơi run rẩy “Em muốn anh…”
Anh hôn lên vành tai cô, “Được, cho em.”
Đến cuối cùng trước khi Lâm Doanh Doanh ngủ thiếp đi còn mắng anh là kẻ lừa gạt, nhưng Hoắc Thanh Sơn không nhận, dù sao mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều là anh.
Ngày hôm sau, Lâm Doanh Doanh mới sáng sớm đã dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong ngồi trước bàn, chống cằm kiêu ngạo nhìn các cô các chú nhỏ đang đi ra đi vào nhà.
Buổi sáng đầu tiên làm chủ gia đình, cô muốn thể hiện sự uy nghiêm của chị dâu, ừm … đôi mắt trong trẻo của cô vừa liếc qua liền quyết định khai đao bằng Hoắc Thanh Hà.
Hoắc Thanh Hà không biết nguy hiểm sắp ập tới, còn trêu chọc cô, “Ồ, ai đây? Dậy sớm như vậy sao?”
Lâm Doanh Doanh khẽ nở nụ cười ” Chị dâu chủ nhà quản chuyện em ăn thịt nè~”
Vẻ mặt của Hoắc Thanh Hà thoắt cái thay đổi, vội vàng nói: “Chị dâu, chị vất vả rồi, không cần dậy sớm như vậy đâu.” Dù sao cũng không làm việc, chỉ ngồi không ai thì mà chả làm được!
Chẳng mấy chốc, Hoắc Thanh Phương đã giúp mẹ Hoắc mang thức ăn từ trong bếp ra, Lâm Doanh Doanh đứng dậy cầm đũa trên mâm ra chia thành từng đôi cho từng người.
Mẹ Hoắc đi từ trong bếp ra, nhìn thấy Lâm Doanh Doanh đang chia đũa, liền quay người nói với Hoắc Thanh Hà đang chải đầu ở cạnh bồn rửa: “Học hỏi chị dâu đi, chăm chỉ biết bao!”
Hoắc Thanh Hà trợn tròn mắt, “Mẹ, mẹ đang đùa hay là đang nói thật vậy? Người không biết còn tưởng rằng mẹ đang chê cười chị dâu đó.”
Mẹ Hoắc trợn mắt lườm cô, “Trông mẹ giống đùa hả? Cả nhà ăn cơm có mỗi con không qua phụ gì cả.”