Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 79
Váy ngủ trên người cô đã lộn xộn, nghiêng lệch không ra hình dáng gì, xương quai xanh tinh xảo và mảng lớn cảnh xuân đã lộ ra.
Ánh mắt Hoắc Thanh Sơn càng thâm thúy hơn, mảng trắng như tuyết kia khiến anh hoa cả mắt, mà cô vì căng thẳng mà miệng nhỏ cứ mấp máy không ngừng. Hoắc Thanh Sơn quả quyết cúi đầu xuống hôn cô, dùng cách hôn để giam miệng cô lại. Bây giờ kỹ thuật hôn của anh đã thành thạo, có thể khiến cô thần hồn điên đảo.
“Ui…” Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, tiếng kêu mềm nhũn làm say lòng người, khiến anh càng mất đi năng lực tự kiềm chế.
Anh nghĩ, nếu anh mất khống chế chắc không khiến cô bị thương đâu nhỉ?
Hai vợ chồng son hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, người đàn ông sống tới hai mươi ba năm nhưng vẫn luôn cấm dục, dù trước kia có nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng cũng đều cho rằng tinh lực thân thể quá mức dư thừa nên sẽ thông qua cường độ huấn luyện cực lớn để phát tiết, cô gái thì sống hai đời tuy có cái miệng hơn người nhưng hành động vẫn là con số không, ngay cả hôn mà cũng chưa từng hôn qua ai, nói chi là làm.
Nhưng cũng không chậm trễ việc cô chỉ huy bậy bạ.
Ngay lúc cô bị hôn tới thần hồn điên đảo, vừa choáng váng vừa vui sướng tới nóng hết cả người, cô chủ động nghênh đón, sau đó cô bị đau đớn như muốn xé rách làm cho nhảy dựng lên.
Hoắc Thanh Sơn bị cô làm cho giật mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thật sự không dám động nữa.
Lâm Doanh Doanh: “Hu hu hu… Anh là tên lừa đảo, anh nói anh sẽ nhẹ, sẽ cẩn thận, hu hu, đau c.h.ế.t mất!” Đại tiểu thư đau xong liền nổi giận, cô bắt đầu đạp đá lung tung lên người anh, nắm anh lại cắn.
Nhưng cả người cô mềm nhũn, không có chút sức lực, hành động ấy chỉ như gãi ngứa cho anh, trái lại càng khiến Hoắc Thanh Sơn động tình nhiều hơn.
Hoắc Thanh Sơn nén chịu tới mức thái dương nổi đầy gân xanh, mồ hôi thuận theo cằm anh nhỏ xuống vùng lõm xương quai xanh của cô, rót thành một vũng nhỏ.
Thân thể của anh căng chặt, chống hai tay hai bên người cô, tiếng nói khàn khàn, trầm thấp: “Anh… Còn chưa có…”
Anh có thể nói là anh còn chưa có đi vào nha!
Cô căng thẳng thì anh càng căng thẳng, bởi vì cô siết lại thì anh dường như còn… Biến lớn hơn.
Anh thật sự… Bị dày vò đủ.
“Em chặt quá.” Tiếng nói của anh cực kỳ khàn.
“Nói bậy!” Lâm đại tiểu thư không chịu ôm cái nồi này: “Rõ ràng là anh quá lớn! Đừng nghĩ đổ lỗi cho em!” Cô nhỏ giọng nói rồi nhanh chóng đ.ấ.m lên n.g.ự.c anh một cái, anh nói xem anh lớn tới như vậy thì có cái gì chịu nổi chứ!
Cô bắt đầu ngụy biện cho mình: “Hơn nữa, vóc người anh quá cao to! Thân thể cao lớn quá sẽ không tốt cho sức khỏe, gánh nặng của tim sẽ nhiều hơn, không tốt về đường tuổi thọ.”
Hoắc Thanh Sơn: “…”
Anh xoay người xuống, kéo cô lại, dịu dàng dỗ dành cô.
Hàng mi dày rậm hơi vểnh lên dính đầy vụn nước, còn có làn da trắng như tuyết của cô, hơi rịn ra mồ hôi, dưới ánh đèn da cam càng thêm quyến rũ, khiến đôi mắt Hoắc Thanh Sơn muốn đỏ lên.
Lâm Doanh Doanh đau tới mức bây giờ còn hơi run, tính tình lại nổi lên, cô há miệng cắn lên n.g.ự.c anh, nhất định phải lưu lại dấu răng trên người anh mới thôi.
Nhưng theo Hoắc Thanh Sơn mà nói thì đau đớn đâu không thấy, chỉ thấy càng quyến rũ hơn, không thể đau khổ hơn nữa
Cuối cùng tay mơ Hoắc bắt đầu tổng kết lại kinh nghiệm thực chiến, đây là thói quen tòng quân nhiều năm.
Lúc anh mới vừa vào sự nghiệp quân đội, hướng dẫn viên dạy bảo anh, mỗi một nơi trận địa thì điều đầu tiên phải điều tra toàn diện, hiểu rõ địa hình, vật chất, thay đổi của thời tiết nơi đó, nhấm nháp thử hơi thở và hương vị của các loại thực vật, biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng được!
Nhận được vũ khí cũng vậy, phải xem vẻ ngoài hình dáng của nó, mau chóng học được cách tháo và lắp ráp, hiểu được chức năng của từng bộ phận.
Việc cưới vợ động phòng chắc cũng giống như vậy, dù có thay đổi bao nhiêu cũng không khác nổi bản chất vốn có.
Anh cần làm kế hoạch sau với vợ của mình, nhìn vẻ ngoài, khám phá cơ thể, nếm thử hương vị, chờ khi nắm bắt được hoàn toàn bản tính, đặc điểm thân thể và các loại phản ứng của cô, thì tự nhiên anh có thể biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Cuối cùng anh không còn nghe theo lời nói trên giấy nữa, giống như Lâm đại tiểu thư đây chỉ giỏi mù mờ chỉ huy nhưng thấy chuyện thì lại bỏ chạy ngay. Anh sẽ dựa theo cách của mình mà triển khai học tập, nhiều khi anh sẽ không làm mà vẫn tự hiểu, ở phương diện này anh cảm thấy nó không khó lắm mới đúng.
Lâm Doanh Doanh thừa thế xông lên nhưng vẫn thất bại, cuối cùng đau tới mức run rẩy như liễu trong gió, cô có hơi sợ hãi, trốn miết trong thảm sợi của mình.
“Hoắc Thanh Sơn, chúng ta vẫn nên ngủ trước đi, sau này lại thử.” Cuống họng của cô đã kìm nén tới mức khản đặc, rè rè, mềm nhũn, vô cùng gợi cảm chọc người.