Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 81
Lâm Doanh Doanh ngượng ngùng ba giây, ôm cổ anh hôn một cái, rồi lại cọ cọ vào n.g.ự.c anh, sau đó mới xoay người đi mặc quần áo. Cảm giác Hoắc Thanh Sơn đứng đó không nhúc nhích, cô quay đầu lại nhìn anh, “Anh ra ngoài trước đi.”
Hoắc Thanh Sơn bị cô vừa hôn vừa cọ xát khiến tai đỏ bừng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản: “Toàn thân em từ trên xuống dưới anh đều đã nhìn thấy hết rồi.”
Lần này đến lượt Lâm Doanh Doanh đỏ mặt, cô quay đầu làm vẻ mặt hung dữ với anh, “Ban ngày ban mặt, chỉ cần em động tay động chân, không cho phép ánh mắt của anh nhìn lung tung!”
Nơi bị ánh mắt của anh nhìn, cô cảm thấy như muốn bốc cháy, lập tức nhớ tới chuyện điên cuồng đêm qua. Anh từ một người mới không biết gì giờ đã biến thành một người tài xế kỳ cựu1, để lại dấu ấn trên người cô!
(1)tài xế kỳ cựu: ý chỉ tay nghề giỏi, như một người tài xế có nhiều năm kinh nghiệm.
Theo như cô có thể thấy, trên người thậm chí cả mu bàn chân cũng có dấu ấn anh để lại, cho dù đã qua một đêm màu sắc đã nhạt đi, nhưng vẫn thấy rất rõ màu đỏ hồng.
Hoắc Thanh Sơn cười cười, lúc này mẹ Hoắc nghe thấy động tĩnh liền nói đã chuẩn bị cơm cho Lâm Doanh Doan xong, Hoắc Thanh Sơn liền đi ra ngoài.
Lâm Doanh Doanh nhanh chóng mặc quần áo, cô thay một bộ đồ màu xanh quân đội, ống quần bó chân, áo sơ mi tay lỡ dài đến thắt lưng. Thay xong, cô đi ra khỏi phòng, thấy trên bàn ăn đã bày bữa sáng.
Mẹ Hoắc vừa lúc bưng cháo kê đi vào, liếc mắt một cái nhìn Lâm Doanh Doanh trong phòng, làn da trắng như tuyết, mái tóc bồng bềnh như mây, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, mặc một bộ đồ màu xanh quân đội trông càng thêm xinh đẹp tươi tắn, khiến người ta có cảm giác tươi sáng.
“Doanh Doanh đẹp thật đấy, càng nhìn càng thấy đẹp, cả nhà chúng ta đều đẹp đều sống lâu!” Mẹ Hoắc cười ha ha, bảo Lâm Doanh Doanh mau ăn cơm.
Được người ta khen xinh đẹp, Lâm đại tiểu thư chưa bao giờ thẹn thùng khiêm tốn, cô cười nói cảm ơn nói với Mẹ Hoắc hai câu, sau đó đi rửa tay rửa mặt rồi ra ăn cơm.
Cô ngồi xuống chỗ của mình, thấy trên bàn có trứng luộc, cháo kê, màn thầu táo đỏ, còn có các món ăn kèm trông rất hấp dẫn và ngon, và một nửa trứng vịt muối cắt ra để riêng cho cô.
So với bữa ăn của điểm thanh niên tri thức, thì đây đúng là rất phong phú.
Lâm Doanh Doanh nói cảm ơn, bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, cô lấy một thìa cháo kê, cho vào miệng hương thơm đậm đà, ngon thực sự!
Ăn được một lúc, cô quay đầu nhìn, sao chỉ có mình cô vậy? Cô hỏi, “Mẹ, mọi người… Ăn chưa?”
Mẹ Hoắc nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của con dâu, ngượng ngùng nói con dậy muộn, mọi người đều ăn và ra đồng phơi lúa mì rồi. Bà sợ da mặt Lâm Doanh Doanh mỏng, liền cười nói: “Mẹ cũng chưa ăn, con ăn trước đi, mẹ đi giặt hai bộ quần áo này đã.”
Lúc này Lâm Doanh Doanh mới phát hiện mẹ Hoắc đang giặt chiếc váy đỏ và đôi tất hôm qua cô thay, còn đồ lót của cô thì tối hôm qua Hoắc Thanh Sơn đã giặt và phơi ở góc phòng.
Cô vội vàng đi qua, “Mẹ, sau này quần áo của con cứ để tự con giặt là được.” Hoặc là nhờ Hoắc Thanh Sơn giặt giúp con cũng được, cô cười trộm trong lòng.
Mẹ Hoắc cười nói: “Giặt xong rồi.” Bà vắt nhẹ ra nước, sau đó phơi trong bóng râm, “Loại vải này trơn bóng tốt này cũng không thể dùng sức vắt khô được, cũng không thể phơi nắng, phải phơi trong bóng râm, mẹ biết hết đó.”
Trái tim Lâm Doanh Doanh cảm thấy ấm áp, khiến cô cảm thấy mẹ Hoắc hiền lành dễ tính dễ ở chung, tạo cho cô cảm giác thoải mái như ở bên cạnh mẹ và bà ngoại.
Cô dậy muộn, mẹ Hoắc không chê cười, cũng không lăng mạ châm biếm, ngược lại còn để phần lại cơm cho cô, tất cả đều rất tự nhiên, khiến cô không hề cảm thấy không được tự nhiên.
Người ta đối xử tốt với cô, cô cũng đối tốt với người ta, đây là nguyên tắc xử thế cả hai đời của Lâm đại tiểu thư. Cô nhất định phải giới thiệu mẹ Hoắc cho bà ngoại và mẹ, để ba người họ cũng có thể làm bạn tốt với nhau.
Lúc này Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài đi vào, anh khiêng một bó củi lớn, ném ở trong sân phơi nắng một chút, sau này có thể làm củi đốt.
Anh ngước mắt lên nhìn lâm Doanh Doanh đang cầm màn thầu đứng ở cửa giống như một con chim nhỏ, cô giống như hoa sen mới ra búp, tươi mát sừng sững, khiến người ta thương tiếc, tầm mắt của anh dừng lại trên người cô một lúc lâu, ánh mắt không khống chế được mà nóng rực lên.
Mẹ Hoắc nhìn anh một cái, trêu ghẹo anh, “Con trai, con dâu của mẹ đẹp đúng không?”
Hoắc Thanh Sơn dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Vâng, rất xinh đẹp.”