Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 83
Hai người họ làm việc nhiều nhất, bận rộn cả ngày, vậy mà lại không ra ngồi ăn cơm, cô cảm thấy khó chịu khi mọi người không cùng ăn cơm với nhau. Đại tiểu thư một khi khó chịu là nói ra luôn, chưa bao giờ kìm nén.
Đại đội trưởng bên cạnh nghe thấy đang muốn thay Hoắc Thanh Sơn nói một câu “Vậy em đi vào giúp đi”, đối với bọn họ, phụ nữ chỉ huy đàn ông là một chuyện không thể tưởng tượng được! Ai lại ngờ hoắc Thanh Sơn người ta lại không ý kiến, đồng ý ngay, sau đó liền đứng lên đi vào bếp.
Chậc chậc, nhìn không ra Thanh Sơn là người chiều vợ.
Trong bếp, hai chị em một người nhóm lửa hầm đồ ăn, còn một người thì bận rộn hấp màn thầu.
Hoắc Thanh Phương thấy chị cả mệt đến mức không thể đứng thẳng lưng, liền nói: “Chị cả, chị nhóm bếp đi, để em hấp màn thầu cho.”
Hoắc Thanh Hoa vội vàng đẩy cô ấy ra, “Em đừng động vào, đây không phải là ổ bánh ngô tùy tiện ăn mà làm thế nào cũng được, đây là bánh hỉ* kết hôn, phải thật cẩn thận.”
Hoắc Thanh Phương đành phải tiếp tục nhóm lửa, cô ấy nói: “Chị cả, chị mệt như vậy, nghỉ ngơi một chút đi.”
Hoắc Thanh Hoa lấy khăn đeo trên cổ lau mồ hôi trên mặt: “Chị nghỉ ngơi thì ai làm? Để cho mẹ làm? Mẹ đã tuổi cao sức yếu. Em thì không làm quen, không làm bánh hỉ được, con nhóc Thanh Hà kia chỉ biết làm đẹp, nó biết làm gì chứ?”
Màn thầu này ít nhất phải hấp mấy nồi, mới đủ là quà tặng người thân bạn bè. Cưới xin tốn kém như vậy, người nào muốn thể diện đều phải đi vay mượn, sau đó trả dần trong nhiều năm.
Lúc này Hoắc Thanh Sơn từ bên ngoài đi vào nói họ ra ngoài ăn cơm.
Thấy bóng dáng cao ngất của Hoắc Thanh Sơn xuất hiện trong phòng bếp, Hoắc Thanh Hoa lập tức nóng nảy, “Trong nhà có một đám phụ nữ, đàn ông đàn ang đi vào bếp làm gì? Ra ngoài đi, để bọn chị làm là được rồi.”
Hoắc Thanh Sơn: “Để em làm cho, hoặc là nhờ bác hoặc thím đến giúp, hai chị em ra ngoài ăn cơm đi.”
Hoắc Thanh Hoa bĩu môi, “Nhờ mấy người đó giúp? Ôi mẹ ơi, em đúng là có lòng, không nói đến chuyện bọn họ có làm sạch sẽ hay không, thì cũng không biết họ có ăn vụng hay không? Cái này phải có lương tâm, không có lương tâm sẽ ăn hết của em đó.”
Hoắc Thanh Sơn thấy chị ấy không đi, liền cầm một cái ghế nhỏ ngồi đợi ở bên cạnh, anh cũng không dám tùy tiện động vào cái bánh hỉ này, tránh cho chị cả của anh sốt ruột. Anh không hiểu phụ nữ, nhưng lâu nay anh đúc kết ra được một bí quyết, anh ta đã tóm tắt một bí quyết, đừng tùy tiện động vào đồ vật của bọn họ!
Hoắc Thanh Hoa thấy anh yên lặng ngồi ở đó, lòng lại mềm nhũn, em trai lớn từ nhỏ đã hiểu chuyện, từ nhỏ đã không phải lo chuyện ăn uống. Không phải khiến người ta lo lắng như những người em trai em gái khác của anh, dường như người lớn không cần phải tốn tâm tư gì mà tự anh trưởng thành chín chắn, còn biết làm việc kiếm tiền nuôi gia đình.
Chị ấy nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay em phải dạy dỗ Thanh Phong và Thanh Hà nhiều vào, để hai đứa nó bớt bớt một chút, không thể để chúng làm trò cười được.”
Hai chị em kia, chị thì ngổ ngáo, em trai cũng ngổ ngáo, nói cãi nhau cái là cãi nhau, lớn không nhường nhỏ, nam không nhường nữ, thật sự là có thể làm người ta tức chết.
Tối hôm qua là đêm tân hôn, ban ngày náo loạn cô dâu, buổi tối mẹ Hoắc không cho phép ai đi nghe trộm góc tường, còn cố ý khiến Hoắc Thanh Sơn đi ra cửa sổ phía sau nhìn xem, xem có đứa nào dám trốn ở đó thì dạy dỗ bọn họ.
Nhưng hai chị em Hoắc Thanh Hà và Hoắc Thanh Phong vẫn giở chút trò nhỏ, kết quả bị phát hiện.
Hoắc Thanh Sơn: “Không sao đâu.”
Hoắc Thanh Hoa: “Vợ của em yếu ớt, thương thì cũng không thể chiều quá được, đừng để phụ nữ đè đầu cưỡi cổ.”
Hoắc Thanh Sơn: “Doanh Doanh là người rất hiểu chuyện.” Cô ấy chỉ làm nũng và nổi nóng với anh, còn với người ngoài thì lại rất có chừng mực.
Hoắc Thanh Hoa lại thở dài, người em trai này, cái gì cũng tốt nhưng tính tình quá ngây thơ hiền lành, không tranh không đoạt.
Chị ấy thấy Hoắc Thanh Sơn vẫn còn ngồi ở đây, tám phần mười mà chị ấy không đi thì anh vẫn sẽ ngồi ở đây, trong lòng chị ấy lại cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng em trai vẫn nghĩ tốt cho mình.
Chị ấy đành phải đứng dậy cởi tạp dề, sờ sờ lại tóc của mình, sau đó vừa đi vừa phủi phủi quần áo, bảo Hoắc Thanh Sơn và Hoắc Thanh Phương nhìn xem, “Có bẩn hay không? Trông có dọa người không?”
Hoắc Thanh Phương: “Không bẩn, nhưng nhìn già dặn hơn tuổi, chưa đến ba mươi mà chị nhìn trông giống như mẹ của em vậy.”
Hoắc Thanh Hoa nói: “Cái con nhóc thối tha c.h.ế.t tiệt này, từ nhỏ cái miệng đã không ngọt. Không biết nói lời dễ nghe, thì cũng đừng nói chọc vào ống phổi của người ta, sau này chú ý một chút với chị dâu em đó.”