Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 84
Hoắc Thanh Phương cười: “Em mà nói chị trẻ trung như chị dâu, chị cũng không tin.”
Lâm Doanh Doanh 19 tuổi, nhỏ hơn chị ấy và Hoắc Thanh Hà một tuổi, nhưng nhìn lại trẻ trung tươi tắn hơn Thanh Hà.
Cuối cùng Hoắc Thanh Hoa nhờ cậu bé Tạ Vân mời một chú thím đến giúp hấp màn thầu, còn âm thầm dặn dò Tạ Vân phải âm thầm giám sát, sau đó chị ấy mới đi theo Hoắc Thanh Sơn ra nhà chính.
Lâm Doanh Doanh thấy rốt cục các cô cũng đi lên, cười trêu chọc: “Cuối cùng cũng mời được chị cả lên, em trai vẫn là có mặt mũi hơn.”
Nhà chồng không cho lên bàn, có liên quan gì đến nhà mẹ đẻ?
Hoắc Thanh Hoa cho rằng Lâm Doanh Doanh tức giận, vội vàng nói: “Không phải, em dâu mặt mũi cũng lớn, đó không phải là do chị bận bịu sao.”
Lâm Doanh Doanh đứng dậy mời chị ấy ngồi bên cạnh mình, bảo Hoắc Thanh Hà di chuyển xuống một vị trí.
Hoắc Thanh Hà bĩu môi không vui, cô ấy muốn ngồi bên cạnh chị dâu mới, sĩ diện!
Lâm Doanh Doanh rót một chén rượu cho Hoắc Thanh Hoa, “Chị cả, sau này chị về, mặc kệ ai ở đây, chỉ cần ăn cơm thì chị cứ ăn với bọn em. Nếu không, bọn em ăn cũng thấy không ngon.”
Hoắc Thanh Phong ngồi bên cạnh Hoắc Thanh Hà, kéo tay Hoắc Thanh Hà, cười nói: “Chị dâu, chị ăn không thấy ngon sao? Nhưng chị ấy ăn nhanh lắm!”
Hoắc Thanh Hà vừa định cãi lại, Hoắc Thanh Phong lập tức nói: “Khách khứa đều ở đây, không được không lễ phép!”
Hoắc Thanh Hà tức giận đến mức thịt cũng không cảm thấy thơm, nắm chặt chiếc đũa đến mức sắp gãy.
Hoắc Thanh Hoa vội vàng liếc mắt nhìn Lâm Doanh Doanh một cái, suy nghĩ người thành phố đúng là có đầu óc, vừa mới vào cửa đã bắt đầu chủ trường quyền quản lý việc nhà. Chẳng lẽ là chê mình quản quá nhiều? Dựa vào mình là dâu trưởng, sau này có tiếng nói cuối cùng?
Nhưng nhìn Lâm Doanh Doanh cười chân thành như vậy, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, lại không giống bộ dáng đùa giỡn.
Chị ấy cũng không nghĩ nhiều, nhưng ngồi ở bàn có khách khứa là nam, tóm lại chị ấy vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, giống như thể mẹ chồng ngồi bên cạnh luôn để mắt nhìn mình, khiến chị ấy ăn không cảm giác được vị gì.
Cuối cùng chị ấy vội vàng ăn một vài miếng, sau đó nói mình đã ăn no rồi chạy vào nhà bếp để tiếp tục công việc.
Hoắc Thanh Hà khẽ cười một tiếng: “Em đã nói rồi mà.”
Ăn xong cơm trưa, khách khứa đồng loạt nói lời chào, Hoắc Thanh Sơn đi theo tiễn họ.
Mẹ Hoắc bảo các con đi dọn dẹp. Bà sợ Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà ở nhà suốt ngày cãi nhau, nên vội vàng bảo hai người ra đồng làm việc, còn đâu để cho Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân ngủ trưa một lúc. Nhưng bọn họ vì muốn trốn tránh yêu tinh họ Lâm, nên tình nguyện đi nhặt lúa mì còn hơn ở nhà ngủ trưa, cơm nước xong cái là đi nhanh như một cơn gió.
Lâm Doanh Doanh từ nhà vệ sinh đi ra, rửa tay xong, thấy Hoắc Thanh Sơn đi một lúc lâu rồi vẫn chưa về liền ra ngoài tìm anh.
Kết quả vừa ra khỏi cửa cổng liền nghe thấy một tiếng ngượng ngùng và rụt rè, “Anh Thanh Sơn…”
Anh Thanh Sơn! Gọi gì mà tình cảm như vậy? Lâm Doanh Doanh lập tức trốn sau đống rơm bên cạnh, hơi nghiêng đầu nhìn một chút, thấy một cô gái trẻ mặc áo hoa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn Hoắc Thanh Sơn với vẻ mặt mê thích.
Hoắc Thanh Sơn tiễn khách xong vừa định về nhà, đã bị một cô gái trẻ chặn đường, khuôn mặt vốn đang treo một nụ cười của anh liền trở lên lạnh hơn.
Cô gái trẻ nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt nhút nhát, nhưng lại rất táo bạo và nóng bỏng, mang đầy vẻ yêu thương đắm say.
Hoắc Thanh Sơn quanh năm không ở nhà nên cũng không quen biết người trong thôn, “Cô là ai?”
Cô gái trẻ cắn môi, ngượng ngùng nói: “Anh Thanh Sơn, em là… Xuân Yến ạ, Hoàng Xuân Yến…”
Hoắc Thanh Sơn hoàn toàn không nhớ nổi Hoàng Xuân Yến là ai, trong thôn không có họ Hoàng mà nhỉ? Anh không có kiên nhẫn hỏi han hàn huyên, lạnh lùng nói: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Hoàng Xuân Yến đỏ mặt, cơ thể hơi run rẩy, giọng nói như muỗi kêu: “Anh rể, anh, không phải anh nói chờ em lớn lên, thì.. thì…”
Hoắc Thanh Sơn không nghe rõ cô ấy nói gì, giọng nói hơi trầm xuống, “Cái gì?”
Giọng điệu lạnh lùng của anh khiến Hoàng Xuân Yến cảm thấy rất áp lực, sợ đến mức vành mắt đỏ hồng lên như sắp khóc. Cô ấy nhắm mắt lại và quyết tâm lớn tiếng nói: “Anh rể, anh nói chờ em lớn lên sẽ cưới em! Anh, tại sao anh lại nói mà không làm?”
Vẻ mặt Hoắc Thanh Sơn liền trở lên lạnh thấu xương, trách mắng: “Cô nói linh tinh gì thế?”
Anh không thèm quan tâm đến những người không quen biết, xoay người định về nhà thì lại nhìn thấy Lâm Doanh Doanh trốn ở bên cạnh đống rơm nhỏ ở cửa đang hơi mỉm cười nhìn anh.
Cô cười giống như yêu tinh, ánh mắt mang theo móc câu, giọng nói vô cùng ngọt ngào, “Anh Thanh Sơn, anh là anh rể của ai vậy? Anh đợi ai lớn lên rồi cưới vậy?”
Hoắc Thanh Sơn biến sắc, “Không phải anh, không phải anh, anh không biết cô ta!”