Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 85
Lâm Doanh Doanh thấy Hoắc Thanh Sơn vội vã liên tục phủ nhận như vậy, không kìm được cười phụt ra tiếng, cô vươn tay về phía Hoắc Thanh Sơn làm nũng: “Đỡ vợ anh cái nào, ngã coi anh có xót không.”
Sắc mặt Hoắc Thanh Sơn thật sự vụt cái liền thay đổi, miệng nói: “Giữa ban ngày ban mặt đừng quấy.” Nhưng tay lại lập tức vươn ra đúng lúc đỡ lấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh không hề ngại ngùng bám lên người Hoắc Thanh Sơn, nghiêng đầu cười đầy quyến rũ với Hoàng Xuân Yến: “Hi~ Cô là ai vậy, tìm anh Thanh Sơn của tôi có chuyện gì thế?”
Cô là một người đẹp có mái tóc đen óng với làn da trắng nõn và một nụ cười rạng rỡ mê người, đặc biệt là khi liếc nhìn người khác bằng ánh mắt như này, rõ ràng chính là một yêu tinh mê hoặc nhân tâm, cộng thêm câu “Anh Thanh Sơn ~” mềm mại ngọt ngào say đắm lòng người của cô nữa, tất cả trực tiếp nghiền câu nói ban nãy của Hoàng Xuân Yến thành đống mảnh vụn.
Hoàng Xuân Yến như thể bị tát một bạt tai, vừa xấu hổi vừa tự ti, hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống. Cô ấy vốn là lén đến tìm Hoắc Thanh Sơn, thấy không có ai mới mạnh dạn qua bày tỏ, không ngờ rằng Lâm Doanh Doanh lại trốn ở một bên nghe lén.
Hôm nay cô ấy cũng đã đặc biệt chưng diện để qua đây, hai b.í.m tóc óng ả buông thõng trước ngực, thân trên mặc một chiếc áo khoác nền trắng có hoa nhí màu lam, thân dưới là quần bông màu lam, chân mang đôi giày vải lao động màu lam mới làm. Cô ấy vốn dĩ mong đợi rằng Hoắc Thanh Sơn nhìn thấy cô ấy ánh mắt sẽ sáng lên, ai ngờ anh chỉ lặng yên bày ra bộ mặt nghi hoặc, như thể căn bản không nhớ cô ấy là ai.
Năm đó khi mẹ anh qua nhà cô ấy đề cập chuyện hôn sự với chị cô ấy, cô ấy mới mười tuổi, cô ấy cố tình chạy sang thôn họ Hoắc lén xem thử Hoắc Thanh Sơn trông như thế nào. Kết quả là khi trông thấy anh cô ấy đã rất hài lòng, cảm thấy một thiếu niên trông khá như anh rất xứng với chị mình. Ai ngờ chị cô lại không có cái phúc đó, xế chiều một ngày nọ khi giặt đồ lại bị rơi xuống sông c.h.ế.t đuối mất. Sau đó nghe tin anh sắp đi bộ đội, cô cố ý chạy ra đường cản anh, sau này cô có thể gả cho anh thay chị mình mà!
Cô ấy nhớ đôi mắt của anh sáng rõ vô cùng, rõ ràng đã bị cô ấy đánh động, anh đã nói: “Anh không hề muốn lấy vợ, mấy chuyện kết hôn này em nên chờ lúc trưởng thành rồi tính sau ha.”
Cô ấy đã hiểu luôn thành anh sẽ chờ cô ấy trưởng thành rồi lấy cô ấy! Vì vậy, cô ấy nhớ kỹ câu nói này trong lòng, mỗi ngày đều nghĩ lại vô số lần, dần dà, cô ấy đã có một loại tâm thái rằng đã định thân với anh, chỉ chờ anh đến cưới mình.
Anh quanh năm suốt tháng không ở nhà nhưng cô ấy vẫn luôn cố gắng hòa nhập với gia đình anh. Hoắc Thanh Hà ham hư vinh thích làm đỏm, thích được dỗ dành tâng bốc, cô liền nương theo ý thích của cô ấy, cố gắng tiếp cận cô ấy.
Cứ như vậy chớp mắt đã tám năm. Cô ấy tưởng rằng mình cuối cùng đã trưởng thành, có thể gả cho anh rồi, ai mà ngờ anh lại lấy người khác mất!
Bởi vì bận thu hoạch lúa mì, cô ấy bị cha giám sát làm việc bận rộn đến mức không rảnh rang được mấy, cô ấy không có nổi thời gian rảnh để tới tìm anh. Ngay khi cô ấy vắt óc nghĩ cách đến gần anh để tỏ tình thì lại nhận được tin anh kết hôn với một nữ thanh niên tri thức.
Tối hôm qua cô ấy đã khóc cả đêm, vừa khóc vừa cầu nguyện rằng chắc thanh niên tri thức ở thành phố chảnh lắm, mẹ chồng sẽ không thích, Hoắc Thanh Sơn cũng không thích đâu. Cô ấy có cơ thể rắn chắc, nhiều sức lực có thể làm việc, có thể phục vụ mẹ chồng, chăm sóc các em trai em gái của chồng, cô ấy mới là người vợ lý tưởng hơn cho Hoắc Thanh Sơn.
Hôm nay cô ấy tranh thủ đập lúa rảnh rỗi chạy ra đây, liều cả hiểm nguy bị cha mẹ đánh mắng cũng muốn đến bày tỏ rõ ràng với anh. Nhưng ngay giây phút nhìn thấy Lâm Doanh Doanh, cô ấy ngay tức khắc nản lòng tuyệt vọng, sự tự ti cực độ chiếm lấy cô ấy, cô ấy nhận thấy dáng vẻ yêu nghiệt của Lâm Doanh Doanh, đó là tiên nữ trên trời, cô không cần phải làm việc gì cả, cô chỉ cần xinh đẹp như vậy, yêu kiều như vậy là có thể làm tan chảy người đàn ông lạnh lẽ cứng rắn như sắt thép ấy rồi.
Đôi mắt đen lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông nhìn cô tiểu thư yêu kiều kia thật dịu dàng yêu thương làm sao, đôi mắt ấy chưa từng nhìn thẳng cô.
Nghe Lâm Doanh Doanh nói “Anh Thanh Sơn của tôi” xong, Hoàng Xuân Yến liền xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, người ta gọi anh Thanh Sơn thôi mà đã dễ nghe hơn cô gấp trăm lần rồi.
Cô ấy không thể chịu nổi nữa, vội ôm mặt bỏ chạy.