Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 87
Mẹ Hoắc vội nói: “Trên đời cũng hiếm thấy loại con gái như vậy lắm, thôn Tứ Ngoại cũng chỉ có mình cô gái đó thôi còn gì? Bình thường ai dám vô liêm sỉ trèo lên giường lò của đàn ông chứ? Hoàng Xuân Yến không dám vứt bỏ liêm sỉ như vậy đâu, cha mẹ con bé bóp c.h.ế.t nó mất.”
Cho dù có thành công thì cả đời cũng bị người ta chỉ trỏ, nếu không thành công thì càng khó gả, liên lụy người nhà cũng mất mặt theo, chỉ còn cách treo cổ tự vẫn thôi.
Hoắc Thanh Hoa không khỏi nhìn qua Lâm Doanh Doanh. Mẹ Hoắc lườm chị ta một cái, ý bảo nhìn cái gì?
Lâm Doanh Doanh đang mải nghĩ đến Hoàng Xuân Yến, đúng là giỏi tự ảo tưởng thật, cơ mà có thể tự tẩy não mình mơ tưởng về một người đàn ông liên tục trong nhiều năm như vậy cũng coi là giỏi rồi.
Ừm, cô ấy có mắt nhìn tốt đấy, Lâm đại tiểu thư đánh giá cao ưu điểm duy nhất đó.
Mẹ Hoắc sợ con gái tiếp tục đắc tội Lâm Doanh Doanh liền giục cô: “Tối nay con có ở lại không đấy, giờ cũng trễ rồi mau về đi. Cầm cả hồng bao mà con cầm đến về nhé, đừng để mẹ chồng con nói khó chịu. Mẹ còn để dành một bát đồ ăn nho nhỏ trong bếp đấy, con cầm về mà ăn tối.”
Hoắc Thanh Hoa bĩu môi: “Gì trời, có con dâu là không cần con gái nữa rồi, đuổi con đi hả? Con không được nói vài câu chuyện riêng với em dâu à?”
Lâm Doanh Doanh tiện tay lấy ra một quả cà chua đỏ mọng từ trong chậu bên cạnh lên ăn, cười híp mắt nói: “Chị cả nói đi ạ.”
Hoắc Thanh Hoa ra vẻ một người có kinh nghiệm nhỏ giọng nói: “Em dâu à, phụ nữ đã kết hôn quan trọng nhất chính là chăm sóc tử tế cho mẹ chồng và chồng, sớm sinh em bé, sau này…”
Lâm Doanh Doanh đang cười hihi lắng nghe đầy thích thú thì mẹ Hoắc đã là người bực bội trước, mặt bà trầm xuống: “Được rồi chứ, lúc con gả đi, mẹ cũng chẳng dạy con như thế, con học được bài từ mẹ chồng con lúc nào đấy? Mau lấy đồ đi đi, mấy hôm nữa thu hoạch lúa mì xong rảnh rỗi thì đưa chồng con về thăm sau.”
Hoắc Thanh Hoa bĩu môi: “Mẹ thiên vị con trai mẹ thì thôi đi, giờ con dâu mới đến cũng tốt hơn con gái mẹ nữa hả?”
Mẹ Hoắc cười mắng: “Đúng, tốt lắm. Đứa nào cũng khéo miệng hơn con, con nói coi ngày nào con cũng ra sức nịnh hót, bớt nói vài câu cũng có ai quên con đâu.”
Hoắc Thanh Hoa bĩu môi, đứng dậy thu dọn đồ, thấy mẹ để dành cho mình nhiều đồ ăn như thế khiến chị không nỡ lấy. Cái bà mẹ chồng mắt toàn danh lợi bụng dạ hẹp hòi kia mà biết chị cầm hồng bao tới còn phải cầm về, chắc bà ta nhai đi nhai lại cả đời mất.
Chị không lấy rau và thịt, chỉ gói lấy hai cái bánh bao trắng. Lúc này Lâm Doanh Doanh đi qua, cô vừa cắn cà chua vừa nói với Hoắc Thanh Hoa: “Chị cầm ít anh đào về đi.”
Hoắc Thanh Hoa nói: “Đó là của em, em cứ giữ mà ăn đi, người ngoài như chị thì thôi khỏi.”
Cầm về chỉ hời cho cái bà mẹ chồng độc ác hám lợi kia của chị, vậy thà để lại cho cô em dâu Lâm Doanh Doanh thích giả bộ này ăn còn hơn, tuy em dâu thích diễn trò nhưng cũng mạnh hơn gấp trăm lần mấy loại âm thầm mưu mô tính toán.
Lâm Doanh Doanh cười nói: “Chị cả, hai hôm nay chị vất vả rồi, rảnh thì chị về thường xuyên nha.”
Hoắc Thanh Hoa nhìn cô một cái, tưởng cô lo mình lén cầm đồ nhà mẹ về trợ cấp cho gia đình nhỏ của mình: “Chị đã lấy hai cái bánh bao rồi, chỗ này cho khách đi, không lấy đồ nhà em đâu!”
Lâm Doanh Doanh nghe chị ấy nói mới nhớ ra: “À đúng rồi, liên trưởng Đinh tặng cho nhiều đồ lắm, chị xem thử có gì cầm chút về mà ăn.”
Hoắc Thanh Hoa cho rằng cô đang châm chọc mình, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô lại không giống như đang bày mưu gì. Lập tức chị lại cảm thấy tiểu thư thành phố như Lâm Doanh Doanh hào phóng hoang phí, không biết sống tiết kiệm, thứ gì cũng tùy tiện cho người khác.
“Em cứ giữ lấy đi, đừng không biết sống cần kiệm như thế.” Chị xách cái túi đeo vai rời đi luôn.
Lâm Doanh Doanh vội gọi: “Anh Thanh Sơn, chị cả sắp đi rồi, anh đi đưa chị về đi.”
Hoắc Thanh Hoa không chịu nổi cái vẻ yểu điệu cất giọng ngọt ngào kia của cô, liên tục phất tay: “Chị không mong manh như mấy đứa đâu, đi đường có vài bước còn phải người đưa nữa.”
Mẹ Hoắc: “Được rồi, con mau đi đi, đúng là làm người ta ghét ghê.”
Lâm Doanh Doanh biết ý của mẹ Hoắc, cô cười nói: “Mẹ, con không có ghét chị cả, chị ấy chỉ là miệng d.a.o găm, tâm đậu hũ thôi.”
Mẹ Hoắc cười nói: “Vẫn là Doanh Doanh hiểu chuyện, mẹ nói con nghe, mấy đứa ngỗ nghịch trong nhà chúng ta ấy mà, đứa nào đứa nấy đều ăn nói khó nghe, con có gặp chuyện gì thì cũng đừng giận chúng nó, cứ bực là đánh luôn đi.”
Lâm Doanh Doanh nghe vậy cười haha, liên tục gật đầu:“Có mẹ chống lưng cho con là con yên tâm bắt nạt bọn họ rồi.”