Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 89
Nghĩ cũng thật là vừa tức vừa thương, bản thân ra đời không được mong chờ không được chúc phúc, cha không thương, mẹ còn hành hạ, đến cuối cùng còn phải chịu tổn hại do liên lụy từ thân phận của bọn họ.
Lâm Doanh Doanh nhớ lại bà ngoại và mẹ của cô, bà ngoại như một đóa hoa thơm quý, sinh ra dưới thời Dân quốc đương thịnh, cuối triều đại nhà Thanh, bà vừa thông minh uyên bác, vừa thanh bạch thật thà, bà có thể nhìn thấu tội và ác trên thế gian này, đồng thời tránh được chúng, đưa cả nhà toàn vẹn rút lui khỏi đó.
Từ một thiên kim đại thương gia cuối thời nhà Thanh đến ảnh hậu kịch bản điện ảnh thời Dân quốc, rồi đến nhà tư bản nổi danh thời kháng chiến chống Nhật, trung kiên vẻ vang, cuối cùng là một người vinh dự của Trung Quốc mới được vô cùng yêu mến.
Cuộc đời của bà ngoại có thể coi là truyền kỳ.
Lâm Doanh Doanh vẫn luôn cho rằng bà ngoại đã có được thứ gọi là bàn tay vàng may mắn, bà chính là bàn tay vàng của hai nhà Lục-Lâm.
Nhờ sự khôn ngoan nhìn xa trông rộng và bảo vệ chở che của bà, ông ngoại, chú và mẹ của cô mới có thể sống sót qua hiểm nguy hết lần này đến khác, đến được vị trí vững chắc như ngày hôm nay.
Tiếc là mẹ Hoắc không được may mắn như thế.
Lâm Doanh Doanh đẩy cốc nước mật ong cho mẹ Hoắc: “Mẹ à, khổ tận cam lai, sau này sẽ yên ổn thôi ạ.”
Mẹ Hoắc không quan tâm bản thân có yên ổn hay không, bà kể mấy chuyện này không phải để được thương cảm mà là muốn cho Lâm Doanh Doanh biết “chuyện xấu” này của bà, tránh cho sau này mấy bà tám lắm chuyện lấy nó ra để sỉ nhục cô.
Thật ra xuất thân của bà không hề ảnh hưởng gì đến Hoắc Thanh Sơn, từ sau khi chồng bà hi sinh, xuất thân của bà đã không bị người ta nhắc đến nữa rồi.
Bà ra hiệu cho Hoắc Thanh Sơn tiếp tục rót rượu.
Hoắc Thanh Sơn: “…Đừng uống thêm nữa.” Hôm qua ai đó uống chưa hết ba chén đã say ngất trên giường rồi.
Lâm Doanh Doanh vỗ lên mặt bàn: “ Đàn ông đàn ang đừng có càm ràm, không thấy mẹ muốn uống sao, rót rượu đi!”
Hoắc Thanh Sơn: “….” Anh đành phải làm theo.
Mẹ Hoắc còn cười: “Tửu lượng kém quá, lớn tuổi không so được nữa rồi, lúc mẹ còn trẻ ấy, bọn trẻ các con uống không lại mẹ đâu.”
Lâm Doanh Doanh mới uống ba chén hai má đã đỏ bừng, diễm lệ như đào mận, đôi làn thu thủy sáng trong như đã được gột rửa qua, xinh đẹp đến kinh hồn.
Mẹ Hoắc nhìn cũng phải kinh ngạc, phi phàm, đây không phải tiên nữ thì chính là yêu tinh, cũng không biết tên ngốc kia có thể hàng phục được không đây.
“Mẹ, giờ con c-cũng uống không lại mẹ mà.” Lâm Doanh Doanh thấy đầu hơi choáng, giọng nói lẫn động tác đều trở nên chậm chạp, nhìn Hoắc Thanh Sơn đối diện cảm thấy càng lúc càng đẹp.
Muốn hôn anh!
Bà nói: “Doanh Doanh, chuyện kết thông gia cũng chưa đến nhà con đề cập, thật là bất lịch sự, sau này để Thanh Sơn về nhà khấu đầu lạy cùng con.”
Lâm Doanh Doanh xua tay, dáng vẻ như một cô bé hồn nhiên làm bộ, ngữ khí càng lúc càng nhẹ nhàng: “Mẹ khách khí quá rồi. Ông bà nội con là Đảng viên ngầm, đã hi sinh từ lâu rồi, cha con được mẹ nuôi thô lỗ nuôi lớn từ nhỏ, chính là một cậu nhóc nhà nông hàng thật giá thật, không có văn hóa càng không chú trọng gì đâu ạ.”
Mẹ Hoắc thấy cô nói rất thật liền gật gật đầu: “Được, thông gia đều là nhà cách mạng, đều là nhờ những nhà cách mạng đó nên chúng ta mới có thể có cuộc sống tốt đẹp ngày hôm nay. Ông ngoại của con bên nhà ta không phải thứ hay ho gì, sống hai lòng hai dạ, anh cả của mẹ năm đó là tên bán nước, còn g.i.ế.c Đảng viên cách mạng, b.ắ.n c.h.ế.t đáng lắm! Chúng ta mới là người một nhà, bọn chúng đều là lũ khốn.”
Hoắc Thanh Sơn:“Mẹ ơi, mẹ uống nhiều rồi.”
Mẹ Hoắc: “Mẹ chưa uống nhiều đâu.” Bà lau nước mắt: “Từ sau khi cha con mất, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên mẹ nói mấy chuyện này với người khác, cảm ơn con nhé Doanh Doanh.”
Lâm Doanh Doanh chỉ cười, đầu lắc lư qua lại, rõ ràng là đã uống say.
Mẹ Hoắc vội bảo Hoắc Thanh Sơn đậy rượu lại: “Yếu thật, sao tửu lượng của con bé kém thế nhỉ.” Tối qua mẹ Hoắc không hề biết việc Lâm Doanh Doanh uống rượu say, bà vào phòng đã nhìn thấy con trai ôm con dâu ngủ, chỉ cho rằng vợ chồng hai người thân mật thôi, không nghĩ tới liên quan đến rượu.
Lâm Doanh Doanh uống say không khóc không quấy, chỉ cười, ngây thơ đáng yêu, ngoan ngoãn vô cùng, khiến người ta không kìm được muốn m.ó.c t.i.m móc phổi ra yêu thương cô.
Mẹ Hoắc cũng say rồi, bà nói với Hoắc Thanh Sơn: “Con trai, con đang đổi vận, may mắn tới rồi đó. Doanh Doanh là một đứa trẻ tốt.”
Bà đỡ Lâm Doanh Doanh, bảo Hoắc Thanh Sơn giặt khăn mặt đem tới rồi lau mặt cho Lâm Doanh Doanh.