Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 90
Bà nói với Lâm Doanh Doanh:“Con ngoan, là mẹ không đúng,không biết con không uống được rượu, con có khó chịu không?Buồn nôn không?”
Hoắc Thanh Sơn:“Mẹ,cô ấy không sao đâu, ngủ một giấc là được rồi.”
Cuộc nói chuyện về kinh nghiệm.
Lâm Doanh Doanh lắc đầu cười: “Con thấy người nhẹ bẫng, như thể sắp bay lên á, không khó chịu chút nào, thoải mái lắm cơ. Lúc trước con ngày nào cũng khó chịu, đầu óc như bị lời chú cẩn cô(1) siết chặt vậy, càng siết chặt, con càng bực bội muốn phát cáu, bây giờ như đã được thả trói vậy, dễ chịu lắm….”
(1) lời chú Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du ký.
Cô nhấc tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào Hoắc Thanh Sơn: “Hoắc Thanh Sơn, anh, anh đừng tưởng em theo đuổi anh mà không trân trọng…Nếu anh dám, dám có lỗi với em, anh rể em rể cái gì, em, em sẽ bắt nạt anh thật đó…”
Sau đó cô nghiêng đầu, tựa vào chăn ngủ mất.
Hoắc Thanh Sơn:“……”
Mẹ Hoắc và Hoắc Thanh Sơn trừng mắt nhìn nhau.
Hoắc Thanh Sơn lạnh nhạt nói: “Con đã nói mẹ uống chơi chơi thôi mà.” Tửu lượng vợ con kém lắm.
Mẹ Hoắc: “Xin lỗi con nha, mẹ không biết vợ con không uống được rượu, sau mẹ không dám nữa. Con giặt khăn mặt lau cho Doanh Doanh đi, uống rượu nóng, lau cho con bé tản nhiệt bớt.”
Hoắc Thanh Sơn liền đi lấy khăn mặt của Lâm Doanh Doanh ngâm nước lạnh, sau đó đem lên lau tay và mặt, tiếp đó lau cổ cho cô.
Mẹ Hoắc thấy vậy liền đập anh một cái: “Nhẹ tay thôi, con lau đỏ hết da con bé rồi! Mỏng manh như vậy sau này sinh em bé sẽ phải chịu khổ. Con cẩn thận chút, đừng làm con bé sứt mẻ miếng nào đó(2).”
(2) Câu gốc là*别给碰坏了: đừng đụng hỏng/vỡ nên anh Sơn mới có suy nghĩ như bên dưới :’> mình thấy hơi thô nên biến tấu chút.
Hoắc Thanh Sơn:……?Mình lấy vợ hay lấy đồ sứ vậy trời.
Có điều phần xương quai xanh dưới cổ Lâm Doanh Doanh đỏ một mảng thật.
Tuy lực tay của Hoắc Thanh Sơn lớn nhưng cũng không đến nỗi lau cô mạnh như thế, đó rõ ràng chính là tối qua….Hoắc Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi bắt đầu khô khốc, anh vội khép lại vạt áo sơ mi cho cô.
Mẹ Hoắc dời bàn lò xuống, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh đang say khướt.
Hoắc Thanh Sơn ngắm khuôn mặt kiều diễm của cô đang hơi chu môi, vợ nhỏ của anh đáng yêu làm sao, anh liền hôn một cái.
Kết quả là hôn miệng xong lại muốn hôn lên mũi, rồi lại cảm thấy xương quai xanh của cô tinh xảo đáng yêu ghê, cũng muốn hôn một cái.
Người phải cấm dục thời gian dài một khi được trải nghiệm là không dừng lại được, nhất là khi được ở riêng với người anh yêu, người đó còn là vợ hợp pháp của anh nữa, anh càng khó tự kiểm soát mình.
Vậy là hôn đến cuối cùng đã đánh thức Lâm Doanh Doanh, lúc đầu cô còn hơi mơ màng, sau đó từ từ mở lớn mắt, đôi tay nhỏ bé bám chặt lấy bờ vai to lớn vững chắc của anh, mắt rưng rưng lên án anh.
“…Đồ lừa đảo…chẳng phải anh nói ban ngày…không được đụng tay đụng chân sao?” Cô chỉ muốn anh ôm, muốn hôn anh một tí mà anh đã nói gì mà ban ngày ban mặt ảnh hưởng không tốt, kết quả anh lại làm chuyện quá đáng, giữa ban ngày trêu đùa cô ở đây.
Quá đáng quá đáng quá đáng!!!
Nhưng cô không đủ sức để đẩy anh ra, cả người cô mềm nhũn dưới sự điều khiển của anh, cô hơi cau mày, khẽ kêu một tiếng rồi lại cắn chặt môi vì sợ mẹ Hoắc ở bên ngoài nghe thấy.
Hoắc Thanh Sơn nhìn dáng vẻ ấm ức của cô liền cười, rồi hôn lên môi cô, sau đó thì thầm: “Ở trên giường nhà mình, ngày hay đêm đều được.”
Nói trắng ra là chỉ cần anh muốn thì đều không vấn đề.
Lâm Doanh Doanh cắn mạnh vào cằm anh, sau đó lại bắt đầu run rẩy trong lòng anh, cô thấp giọng thút thít, đồ lừa đảo đồ lừa đảo, thật là xấu xa.
Hoắc Thanh Sơn hôn lên môi cô, còn ra bộ nghiêm túc giải thích: “Em….nhạy cảm quá, cần phải thích ứng.”
Cần phải thích ứng cái đầu anh ý!
Lâm Doanh Doanh không phục liền muốn sờ soạng anh, bàn tay nhỏ vừa đụng tới nơi nào đó đã bị kích thước to lớn làm cho giật mình vội rụt lại như phải bỏng, bàn chân trắng nõn mềm mại của cô đá nhẹ vào lồng n.g.ự.c của anh, miệng hung dữ nói “Anh tránh xa em ra!”
Nhìn dáng vẻ giận dữ đáng yêu của cô, Hoắc Thanh Sơn không kìm được cười cười, anh đi xuống giặt khăn mặt của cô trong giá chậu đồng rồi quay lại định lau giúp cô.
Lâm Doanh Doanh giật lấy khăn: “Để em tự lau, anh xoay người đi!”
Hoắc Thanh Sơn:“Ừ.”
Lâm Doanh Doanh lại lén nhìn anh rồi khẽ hỏi:“Anh……cái đó……hửm?”
Hoắc Thanh Sơn:“Hửm?”
Lâm Doanh Doanh ném khăn mặt cho anh “Không khó chịu sao?”
Hoắc Thanh Sơn:“Khó chịu.”
Lâm Doanh Doanh liền nhìn anh cười gian.
Hoắc Thanh Sơn:“Đừng quấy, đang giữa ban ngày đấy.”Nói xong anh liền bước nhanh ra ngoài.
Lâm Doanh Doanh:“…………” Tôi tức điên!