Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 91
Lâm Doanh Doanh thu dọn đồ đạc của mình một chút.
Đồ đạc của cô rất nhiều, lúc xuống nông thôn đều là do mẹ Lâm chuẩn bị cho, từng rương đều ghi mã số treo nhãn hiệu dể nội dung đồ vật phía trên. Kiểu quần nào đi với áo nào, vật dụng nào đi với đồ dùng nấy, các thứ đồ vật cũng sẽ không bị loạn thành một đống.
Cô lấy ra một túi đường trắng và sữa lúa mạch, dự định để bình thường uống, cũng có thể cho mẹ Hoắc bồi bổ, hoặc dụ dỗ nhóm các cô cậu em chồng thèm ăn, nhất là Hoắc Thanh Hồ. Đứa nhỏ thì luôn tham ăn, nhìn xem cậu ấy có thể bày ra khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo nữa không.
Ngoài ra, những xấp vải bố cô mua khi kết hôn vẫn còn đặt trong rương, Hoắc Thanh Sơn đều để lại tất cả cho cô không có lấy đi, cô cảm thấy có thể dùng cái này để bắt thóp Hoắc Thanh Hà.
Cô thu dọn một chút, lại lấy ra hai quyển sách, lúc không có chuyện gì làm thì xem giải buồn.
Đang bận rộn trong này, bên ngoài truyền tới tiếng người trở về nhà, còn kèm theo tiếng cãi nhau giữa Hoắc Thanh Phong và Hoắc Thanh Hà.
Lâm Doanh Doanh lập tức lên giường, ghé vào bệ cửa sổ nghe một hồi, hai người họ hình như đang cãi nhau vì Hoàng Xuân Yến.
Hoắc Thanh Phong: “Chị chính là người đỏm dáng ham hư vinh, chỉ thích nghe người ta nịnh nọt, nói vài lời tốt với chị thôi. Chị không xem lại coi mình có gì tốt hả? Chị vừa lười vừa háu ăn, vừa gian xảo vừa láu cá, đỏm dáng ham hư vinh thôi, nấu cơm không ngon, thêu thùa cũng nát bét, xuống đồng cũng không được, người ta nịnh bợ chị làm gì? Người ta chính là vì anh cả đấy, ngược lại chị hay rồi, bán luôn anh cả của mình.”
“Hoắc Thanh Phong, chị liều mạng với mày! Hôm nay có mày thì không có chị!” Hoắc Thanh Hà tức giận, cũng không phân rõ phải trái với cậu, trực tiếp muốn liều mạng.
Hoắc Thanh Phương khuyên ngăn: “Các người đừng làm phiền nữa, bây giờ vẫn còn đang là thời gian kết hôn vui vẻ của anh cả, các người không thể kìm nén một ngày sao?”
Hoắc Thanh Hà: “Là chị quấy trước à? Lỗ tai em điếc hay sao mà không nghe thấy cái tên khốn kiếp đó nói hả? Hoàng Xuân Yến kia tìm tới anh cả nói bậy, thì chị sai sao?”
Hoắc Thanh Phong: “Vậy là lỗi của em à? Em gọi cô ta tới hả? Thủ đoạn mặt dày sao lại lớn tới vậy? Gọi anh rể, anh trai cưới chị gái của cô ta hả? Còn nói anh cả muốn cưới cô ta, sao cô ta không tìm bãi phân trâu mà ngâm mình cho rồi?”
Hoắc Thanh Hà kêu lên: “Vậy cũng không phải chị kêu cô ta nói! Chị cũng không biết…”
“Mẹ và anh cả trở về!” Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân – hai người chủ động đứng canh chừng ở cửa vội kêu lên.
Việc này bất kể thế nào thì hai người cũng phải im miệng.
Nhưng Hoắc Thanh Hà còn chưa nói xong đâu, nghẹn c.h.ế.t cô ấy mất, cô ấy giậm chân một cái, khóc lóc, tức giận chạy tới phòng phía đông.
Lâm Doanh Doanh đứng lên, từ cửa sổ ngó ra bên ngoài, chỉ thấy dáng vẻ Hoắc Thanh Phong như đánh thắng trận, đắc ý nói: “Chị ba à, chị không tranh không đoạt nên luôn bị chị ấy bắt nạt, chị ta đúng là thiếu bị chửi mà.”
Hoắc Thanh Phương: “Nhìn năng lực bắt nạt chị gái của em coi là cái gì hả?”
Hoắc Thanh Phong: “Ha ha, đáng đời cho chị bị chị ta bắt nạt!” Cậu xoay người rời đi.
Hoắc Thanh Phương hơi sững sờ, sao lại thành cô ấy không tốt rồi? Mỗi lần hai người này cãi nhau, cuối cùng đều là cô ấy không tốt.
Cô ấy chỉ chớp mắt, rồi nhìn thấy Lâm Doanh Doanh đang ở bên trong cửa sổ, cười với cô ấy.
Lúc này, mặt trời đã lặn về tây, trong phòng không có đốt đèn, ánh sáng hơi ảm đạm, nhưng gương mặt Lâm Doanh Doanh vẫn trắng nõn, đứng bên song cửa giống như một con yêu tinh đầy quyến rũ vậy, thấy cô mà trong lòng lập tức nhộn nhạo.
“Chị dâu, chị tìm em hả?” Cô ấy không giống Hoắc Thanh Hà, Hoắc Thanh Hà cảm thấy mình lớn, không muốn gọi Lâm Doanh Doanh là chị dâu, cô ấy lại thấy cô là vợ của anh cả thì cứ gọi chị dâu, chuyện hết sức bình thường.
Lâm Doanh Doanh lắc đầu, cô cười nói: “Vì sao em muốn khuyên ngăn?”
Hoắc Thanh Phương không hiểu: “Em không khuyên ngăn thì ai khuyên chứ?”
Lâm Doanh Doanh: “Bọn họ cũng sẽ không đánh nhau.”
Hoắc Thanh Phương: “Sẽ đánh đó, đánh còn cực mạnh bạo, trước kia…” Cô ấy giải thích một chút chuyện hai người từng đánh nhau trước kia. Hai chị em này đã đánh nhau từ nhỏ cho tới lớn, từ khi Hoắc Thanh Phong ba, bốn tuổi bắt đầu hơi hiểu chuyện đã ở vào thế vật lộn với Hoắc Thanh Hà rồi.
Cậu nhỏ hơn ba tuổi, khi còn nhỏ vóc dáng thấp bé, sức lực nhỏ nên dĩ nhiên không phải là đối thủ, mỗi lần đều bị Hoắc Thanh Hà đè đánh cho tê người.
Chờ sau khi cậu tròn chín tuổi, Hoắc Thanh Hà lại không phải là đối thủ của cậu, rốt cuộc cậu đã phản kích thành công, đè Hoắc Thanh Hà đánh cho tê người. Kết quả là cậu bị Hoắc Thanh Sơn bắt lại đánh ê người một trận, nói cậu đánh phụ nữ là không có tiền đồ.