NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 92

  1. Home
  2. Tiểu Thư Muốn Gả Chồng
  3. Chương 92
Prev
Next

Lúc ấy, Hoắc Thanh Phong không hiểu, cái gì mà phụ nữ đàn ông, không phải đều là người sao? Khi còn bé Hoắc Thanh Hà đánh cậu, sao mọi người đều mặc kệ thế? Sao thật vất vả cậu mới đánh lại chị ấy được một lần mà còn bị đánh nữa?
Hoắc Thanh Sơn mặc kệ cậu ngu ngơ cái gì, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu “Không cho phép đánh phụ nữ” rồi bỏ đi.
Dĩ nhiên Hoắc Thanh Phong không ngốc, không đánh phụ nữ thì thôi, vậy cậu sẽ luyện mồm mép! Không thể ra tay đánh Hoắc Thanh Hà vậy cậu sẽ chửi chị ấy!
Thế là cậu đã luyện thành một cái miệng khiến không ít những mụ có chồng chanh chua cũng chửi không thắng!
Trong thôn, nhóm mấy bà cô cãi vã nhau thì sẽ có người nói “Có giỏi thì bà đi tìm Hoắc Thanh Phong mà chửi đi”, có thể thấy được cậu nổi tiếng bên ngoài thế nào.
Lâm Doanh Doanh nghe tới say sưa ngon lành, hơi đồng tình nhìn Hoắc Thanh Phương, cô ấy và Hoắc Thanh Hà là song bào thai, nhưng ngoại trừ dáng vẻ thì tính tình mồm mép không ai giống ai cả.
Hoắc Thanh Phương là người thành thật nhất trong nhà, chịu mệt nhọc nhất, không tranh đoạt nhất, có thể nói là hơi kiểu Thánh Mẫu ai muốn gì cứ lấy. Cô ấy luôn là m.ó.c t.i.m móc phổi với người ta, cô ấy nghĩ cô ấy đối xử với người khác thế nào thì người khác sẽ đối xử với cô ấy như thế lại.
Hoắc Thanh Hoa cũng chịu khó làm việc, nhưng chị ấy vừa làm vừa phàn nàn, có đôi khi tốn công mà không được chút kết quả nào.
Hoắc Thanh Phương thì thật sự ôm hết tất cả trách nhiệm trong nhà vào người, người khác không làm gì cô ấy sẽ làm, người khác sẽ làm thì cô ấy cùng nhau. Hơn nữa Hoắc Thanh Hà luôn sai sử cô ấy làm này làm kia, cô ấy không hề từ chối. Khi người khác luôn ganh đua so sánh lúc làm việc, cô ấy luôn nói một câu “Người không thể nào mệt chết”.
Nhưng trên thực tế, sau cùng kết cục của Hoắc Thanh Phương đúng là mệt chết.
Lâm Doanh Doanh nói: “Thanh Phương, hai ngày nay em và chị cả vất vả nhiều rồi, cảm ơn em.”
Hoắc Thanh Phương ngại ngùng cười: “Ơ kìa, chị dâu nói lời khách sáo gì vậy, người một nhà không nói làm gì. Chị có chuyện gì thì sau này cứ dặn dò em.”
Lúc này, Hoắc Thanh Hà đã ở cửa đông kêu lên: “Thanh Phương à, quần của chị đâu, em giặt hả?”
Hoắc Thanh Phương: “Hôm nay bận làm cơm, còn chưa giặt đâu, tối rồi giặt đi.”
Lâm Doanh Doanh: “Em giúp em ấy giặt quần lót hả?”
Hoắc Thanh Phương gật đầu: “Dù sao em giặt đồ của mình sẵn tiện giặt luôn, chị dâu có cần thì đưa cho em, em cũng giặt cho chị luôn.”
Lâm Doanh Doanh vội vàng khoát tay: “Không cần, không cần.”
Má ơi, Hoắc Thanh Hà có cô em gái song sinh này thật là tốt, cái này sinh ra đã tự đeo cái danh người ở rồi. Ngưỡng mộ!
Hoắc Thanh Phương đi tới phòng phía đông, rồi nói với Hoắc Thanh Hà: “Sau này chị đừng làm ầm ĩ nữa, chị dâu đã vào nhà rồi, khó coi lắm.”
Hoắc Thanh Hà bĩu môi, nhỏ giọng: “Chị ấy nói chị à? Cáo trạng với anh cả và mẹ hả?”
Hoắc Thanh Phương: “Chị dâu người ta không có nói gì đâu.”
Hoắc Thanh Hà cắt đứt: “Không cáo trạng mới lạ đấy, em xem chị ấy yếu ớt như vậy, vào cửa rồi mà không làm cái gì cả, cầm đũa cũng phải là đũa mẹ cầm cho, thế sao phải cưới vợ, cái này là cưới bà cô nhỏ thì đúng. Hơn nữa, em xem chị ta giả vờ sạch sẽ đúng không? Ghét bỏ đũa người khác đã dùng qua không chịu dùng tới, còn để anh cả lấy đũa làm riêng mình cho chị ấy. Ôi, chị đã lớn như vậy còn chưa nghe nói có người dùng đũa riêng đâu. Còn mấy cái bồn sứ to to nhỏ nhỏ kia nữa, mười cái rương to nhỏ khác nhau đều ghi tên lên đó, chậc chậc…”
Cô ấy còn nói cách Lâm Doanh Doanh ăn cơm đều chọn cái nhìn ngon: “Em thấy chị ấy chọn cà chua chưa? Nhất định phải ăn cái ngon nhất, còn ăn sủi cảo cũng phải vậy, nhất định phải ăn được cái tròn vo đẹp mắt nhất, sao chị ấy già mồm tới vậy nhỉ?”
Cô ấy thuận tay cầm thứ gì đó học theo dáng vẻ Lâm Doanh Doanh lau miệng, xoa bên trái một chút, xoa bên phải một chút sau đó nhẹ nhàng chậm chậm ở môi.
Hoắc Thanh Phong nhắc nhở cô ấy: “Chị cầm là quần lót chưa giặt đó.”
Hoắc Thanh Hà rùng mình cuộn lại “Em không chịu nói sớm!” rồi cô ấy ghét bỏ ném cho Hoắc Thanh Phương: “Nhanh đi giặt đi, hình như sắp hết cái đổi được rồi, haiz, tích cóp mấy năm mới được một mảnh vải đấy.”
Hoắc Thanh Phương: “Sau này chị đừng nói chị dâu như vậy. Chị ấy không phải Thanh Phong, muốn ầm ĩ lên cũng khó coi đúng không?”
Hoắc Thanh Hà cắt một tiếng: “Chị sợ chị ta?”
Lúc này, Lâm Doanh Doanh đứng ở cửa phía tây hỏi: “Thanh Hà, cái hộp gỗ khắc hoa nhỏ của chị có phải em giúp chuyển qua không? Em để ở đâu vậy?”
Hoắc Thanh Hà bĩu môi, sau đó cười trả lời: “Chị dâu à, em đặt ở dưới mấy cái rương lớn ấy, à, không phải, ở đây này.” Cô ấy đưa cái hộp gỗ khắc hoa của Lâm Doanh Doanh qua.
Hoắc Thanh Phương: “…”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 92"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com