Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 95
Đã quyết định quyền làm chủ gia đình, chờ mẹ Hoắc ăn cơm xong liền dẫn Lâm Doanh Doanh cầm đèn pin đi làm quen với các nơi trong nhà.
Hoắc gia tổng cộng có ba gian nhà chính, một sáng hai tối, có hai gian chái đông, mùa hè dùng làm phòng bếp.
Ngoài ra góc Tây Nam là chuồng lợn, nhà xí và chuồng gà, nhà nuôi năm con gà mái, giờ chúng đẻ trứng đủ cho nhà tự ăn. Lợn thì là nhiệm vụ của chung, nuôi đến cuối năm là phải bàn giao, giá lợn sau khi trừ tiền cám căn bản không có lãi nhưng có thể lấy một phần phiếu mua thịt của năm tới, đến lúc đó đến công xã mua thịt ăn, còn có thể kiếm điểm công tích phân chuồng, một con lợn tương đương với điểm công một năm của một người trưởng thành.
Lâm Doanh Doanh sống hai đời chưa làm qua việc nhà nông, dù kiếp trước đã từng sống ở nông thôn nhưng đó cũng là một biệt thự điền viên có điều kiện vô cùng tốt. Lần này thật sự sống ở vùng quê, nói thật lòng thì vẫn không quen lắm, nhưng cô có một điểm tốt là biết mình muốn gì trong tương lai.
Như hồi đầu xuyên qua, điều kiện lúc đó cũng không được như kiếp trước, nhưng cô vẫn nhìn nhận rõ thực tế rất nhanh và thành công khiến mẹ lần nữa nuôi cô trở thành một cô gái mỏng manh trong cuộc sống đủ đầy.
Hoắc Thanh Hà đến gần, cười như không hỏi ra “Chị dâu, chị biết làm chủ gia đình không?”
Lâm Doanh Doanh nheo mắt nhìn Hoắc Thanh Hà, nói như đang dạo chơi: “Làm chủ gia đình thì có gì khó? Chị không những muốn làm chủ gia đình mà chị còn muốn nhà chúng ta sau này ăn ngon uống đã, muốn mua vải hoa thì mua vải hoa cơ.”
Hoắc Thanh Sơn:…..Nói phét! Không dựa vào nhà mẹ em thì em biết làm cái gì? Về nông thôn hai bữa là khiến em c.h.ế.t đói đến nơi rồi.
Nhưng Lâm Doanh Doanh lại không hề lo lắng. Cô không biết làm việc nhà nông, sức yếu sợ phơi nắng, cô rất rõ rằng Hoắc Thanh Sơn cũng biết, vì vậy gả cho Hoắc Thanh Sơn thì cô cũng không cố thể hiện bản thân siêng năng biết làm gì cả.
Cô không làm được, không ảnh hưởng việc cô biết làm chủ gia đình.
Kiếp trước cha mẹ cô từ nhỏ đã cho cô tiền, còn dạy cô học quản lý tài chính, từ khi cô lên cao trung, cha cô đã để cô quản lý một công ty nhỏ, không vì sinh lợi mà chỉ để dạy cô học.
Vẫn ổn, dù sao ba năm cao trung cô không những không làm lỗ mà còn kiếm được rất nhiều tiền, trả thưởng đầy đủ cho nhân viên, bản thân cô cũng vô cùng rủng rỉnh dư dật.
Cách làm của cô rất đơn giản, cô không cần thiết phải biết làm tất cả mọi thứ, cô chỉ cần tìm người biết làm là được. Vì vậy cho dù cô chưa từng làm việc nhà nông, chưa từng sống ở nông thôn nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô có thể làm chủ cái nhà này.
Mà sở dĩ cô đồng ý làm chủ gia đình không phải vì thèm làm chủ mà là vì làm chủ sẽ có quyền lực, có thể dạy dỗ các cô các chú em, tránh cho họ gây chuyện bừa bãi.
Muốn làm chủ gia đình đương nhiên phải hiểu tình hình của cái nhà này, nguồn thu nhập, tình hình điểm công, phần đất riêng của nhà, số lượng lương thực được chia mỗi năm và lương thực dự trữ hiện tại, còn cả mấy vấn đề tài chính và nợ trong nhà nữa.
Tuy cô lười nhưng có trí nhớ tốt, mẹ Hoắc nói một lần là cô đã có thể nhớ được. Còn về đặc thù điểm công chỉ vùng quê này mới có, cô xem xét kỹ một chút cũng đã có thể hiểu được tình hình.
Sau đó tính toán lại việc trong nhà lần nữa, ngoài việc đi làm còn phải làm việc nhà mấy việc như chăm phần đất riêng, vườn rau, hái cỏ lợn, cho lợn ăn, gánh nước, nhặt củi,…Những việc này đều phải tính sẵn trước.
Sau khi tìm hiểu xong, cô nhận ra người ở quê thật sự không dễ dàng gì, quanh năm suốt tháng không hề nhàn nhã mà còn chẳng có thu nhập.
Đốt một đống cỏ cũng phải đốt trong đất sản xuất hoặc ra bên ngoài, muốn uống nước cũng phải ra giếng bên ngoài gánh, khỏi nói đến một xu tiền hay một hạt gạo đều là vất vả mới có được.
So ra mới thấy cuộc sống thành phố quả thật quá nhẹ nhàng, tuy mỗi ngày cũng phải đi làm, nhưng về nhà chỉ có giặt đồ, lau sàn, nấu cơm thôi, ai chăm chỉ thì tìm khoảng đất trống trồng ít rau, lười thì riêng việc nhà cũng mười ngày nửa tháng mới làm một lần.
Chẳng trách nhiều người ở nông thôn cố gắng nghĩ cách vào thành phố thế, cô đã có phần hiểu được suy nghĩ bạt mạng cũng muốn vào thành phố lớn của Hoắc Thanh Hà.
Cô vỗ vỗ vai Hoắc Thanh Hà, cười nói: “Chẳng phải em có mơ ước vào thành phố sống sao, không cần dựa vào người khác, dựa vào chính chúng ta là được.”
Sắc mặt Hoắc Thanh Hà thoắt cái thay đổi, hoài nghi nhìn Lâm Doanh Doanh, sao chị ta biết?
Hồi mùa xuân, Hoắc Thanh Hà đã quen được Trịnh Khải Hoàn – một cán sự thành phố về nằm vùng ở nông thôn, anh có dáng người cao gầy và nước da trắng trẻo, nhã nhặn lịch sự rất dễ mến. Anh từng nửa đùa nửa thật nói với cô rằng cô gái xinh đẹp như cô có thể cưới được một người thành phố, chỉ cần lương người chồng cao thì mình anh ta có thể nuôi cả nhà.