Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 96
Hoắc Thanh Hà lén nhìn Lâm Doanh Doanh, sao chị ta biết Trịnh Khải Hoàn? Chị ta sẽ không biết tâm tư của cô chứ? Hoắc Thanh Hà lòng mang hiếu kỳ nhưng không biết phải hỏi như thế nào, cũng không tìm được lý do gì, chỉ có thể lo lắng suông.
Lâm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ cồn cào ruột gan của cô nhưng không muốn nói rõ hết ra, cứ để cô ấy xoắn xuýt vậy.
Bên ngoài trời đã tối, Hoắc Thanh Hạnh châm đèn, chụp cái chụp thủy tinh lên, cầm ra bàn để chiếu sáng.
Chú ba Tạ và Hoắc Thanh Sơn uống rượu xong lại ở đó nói về chuyện trong nhà.
Tạ Vân đang chụm đầu thậm thụt nói cô yêu tinh, gà đẻ trứng vàng (1) với Hoắc Thanh Hồ thì bỗng nhớ ra gì đó, cậu móc trong túi ra hai viên kẹo đen sì dính dính đặt lên bàn: “Cha, đây là kẹo thím Vương thôn Nam cho ạ.”
(1) Ví với người hoặc vật giúp kiếm được nhiều tiền.
Bọn họ không biết thím đó là ai nhưng chú ba Tạ và mẹ Hoắc biết, thím ấy chính là đối tượng xem mắt trong cuộc hôn nhân thứ hai của chú ba Tạ.
Lâm Doanh Doanh nghe thấy vậy liền sáp lại bên cạnh Hoắc Thanh Sơn nghe lén.
Chú ba Tạ tên là Tạ Quang Vinh. Năm đó chú ấy mới mười tám tuổi đã đi theo cha của Hoắc Thanh Sơn đi nổ đá đào mương. Hồi đó một nhân viên kỹ thuật khác phụ trách nổ m.ìn do công tác sơ sẩy, sau khi chôn m.ìn còn chưa lấp cát kỹ đã kích nổ, kết quả đã xảy ra sai sót nổ lớn. Cha Hoắc phản ứng theo bản năng đã đẩy mình và Tạ Quang Vinh nằm sấp xuống, nhưng ông đã bị thương nặng và qua đời hai ngày sau đó.
Sau khi cha Hoắc mất, Tạ Quang Vinh không chịu kết hôn, bỏ ngoài tai mấy lời ong tiếng ve của người khác, quyết muốn giúp mẹ Hoắc làm việc nuôi dưỡng bọn trẻ. Cho đến sau này khi Hoắc Thanh Sơn trưởng thành đủ tuổi tham gia quân ngũ và trở thành sĩ quan có thể kiếm tiền phụ giúp gia đình thì chú ấy mới chịu kết hôn. Sau khi kết hôn, vợ chú đã sinh một cậu con trai, nhưng sau đó chưa nổi hai năm đã qua đời vì bệnh, để chú ấy tự nuôi con.
Chú ấy rất thân thiết với Hoắc gia, con trai Tạ Vân vẫn luôn được nuôi chung với Hoắc Thanh Hồ bên cạnh mẹ Hoắc, cũng không hề bị lệch lạc.
Theo cốt truyện gốc thì mùa hè năm nay chú ấy sẽ xem mắt rồi cưới vợ kế, định kiếm một người mẹ tốt cho con trai. Kết quả là vợ kế lại là một người tồi tệ, kết hôn mới nửa năm đã suốt ngày ầm ĩ với chú ấy, không cho chú ấy đi lại thân thiết với Hoắc gia, trước thì tin theo mấy lời đồn đại rồi châm chọc chú ấy hồi trẻ tơ tưởng mẹ Hoắc, xong lại thêu dệt chú ấy sau này đi tơ tưởng Hoắc Thanh Hoa, cuối cùng sau khi cô ta sinh con ép hai nhà xa cách hoàn toàn mới chịu thôi.
Sau này khi Hoắc Thanh Hạnh xảy ra chuyện, cô ta đòi sống đòi c.h.ế.t không cho chú ba Tạ lo, chú ấy đã định ly hôn cô ta nhưng cô ta lại dọa ôm con nhảy xuống sông.
Sau khi mẹ Hoắc qua đời, chú ba Tạ cưỡng ép nhận nuôi Hoắc Thanh Hồ, chu cấp cho cậu với Tạ Vân và con trai của người vợ kế cùng đi học.
Kết quả là năm 1977, Hoắc Thanh Hồ thi đỗ Đại học Thanh Hoa, nhưng bà vợ kế lại đem đốt giấy báo nhập học, khiến mọi người tưởng rằng cậu không thi đỗ, hại mất nửa đời sau của Hoắc Thanh Hồ.
So sánh tuyến thời gian thì bà vợ kế này chắc hẳn là thím Vương thôn Nam kia. Quả nhiên, chú ba Tạ hỏi kỹ con trai, trông có vẻ cảm thấy người phụ nữ kia khá tốt với con trai mình, tính chọn cô ta rồi.
Lâm Doanh Doanh có ấn tượng rất tốt với chú ba Tạ, không muốn nửa đời sau của chú ấy bị nghiệt duyên quấn lấy, cô cầm cái que gẩy gẩy viên kẹo đen sì dính dớp trên bàn, cảm thấy thật buồn nôn: “Tạ Vân, đây là kẹo sao? Em cũng đâu phải chưa thấy kẹo bao giờ, sao còn nhận vậy?”
Tạ Vân đỏ mặt, đầu khẽ cúi thấp xuống, lí nhí nói: “Vậy nên em chưa có ăn ạ.”
Lâm Doanh Doanh xem thường nói : “Kẹo này sao chị nhìn kiểu gì cũng trông như cho vào miệng nhai rồi lại gói lại ấy? Em nhìn xem, thật kinh tởm!”
Cái thể loại cho con trai mình ăn rồi lại nhổ ra đưa cho người khác này bà vợ kế kia chắc chắn làm ra được.
Nếu là người khác nói thì chú ba Tạ có thể sẽ cảm thấy mất lịch sự, nhưng Lâm Doanh Doanh nói thì chú lại cảm thấy rất đúng. Cô không biết chuyện chú xem mắt, cũng không quen biết người vợ kia, tất nhiên không phải cố ý chống đối.
Lâm Doanh Doanh vừa nói vậy, Hoắc Thanh Hà và Hoắc Thanh Phong cũng chạy qua xem kỹ, rồi đồng loạt nói buồn nôn thật, vừa nhìn là biết từng nhai rồi nhả ra gói lại rồi.
Hoắc Thanh Hồ cũng rất muốn gật đầu nhưng lại không thể phụ họa theo nữ yêu tinh quyến rũ anh cả được, cố nhịn đến mức hơi khó chịu.
Lâm Doanh Doanh vươn ngón tay ra chọc vào trán của cậu: “Em cũng đồng ý ha!”
Hoắc Thanh Hồ: “!!!!!” Chị chọc trán tôi, tôi tức á!