Tiểu Thư Muốn Gả Chồng - Chương 97
Vốn dĩ chú ba Tạ cảm thấy người phụ nữ này khá ổn đã định chọn cô ta rồi, kết quả bị Lâm Doanh Doanh nói vậy khiến chú lại nổi lên nghi ngờ, cảm thấy vẫn nên xem xét lại.
Lâm Doanh Doanh về phòng cầm một nắm kẹo lớn ra đặt lên bàn, sau đó hất hất cằm với Tạ Vân và Hoắc Thanh Hồ: “Sau này ai cho các em thứ kẹo ghê tởm như vầy thì ném lại vào mặt cô ta nhé!”
Tạ Vân lập tức nhét kẹo vào túi: “Cảm ơn yêu…chị dâu!”
Hoắc Thanh Hồ tỏ vẻ vô cùng xoắn xuýt, nghiến răng nghiến lợi tranh đấu, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của chỗ kẹo, cũng bắt đầu lấy bỏ vào túi.
Nó đủ để khoe trong nhiều ngày rồi!
Lâm Doanh Doanh bật cười, quả nhiên không có đứa nhóc nào có thể chống cự lại sự cám dỗ của kẹo.
Hoắc Thanh Hà cũng vội vàng vơ lấy vài cái, vứt cho Hoắc Thanh Phương một cái, còn lại cho vào túi.
Hoắc Thanh Phong không lấy chiếc kẹo duy nhất còn sót lại trên bàn mà đi lấy một cái trong túi của Hoắc Thanh Hà, sau đó hai chị em bắt đầu bóc. Hoắc Thanh Phong khỏe hơn chị, tất nhiên là bóc thành công, trêu ngươi Hoắc Thanh Hà khiến cô tức điên!
Chú ba Tạ thấy giờ cũng đã trễ liền kêu Hoắc Thanh Phong dẫn hai nhóc em đi ngủ cùng cậu. Hoắc Thanh Phong tối qua lén ở lại muốn nghe lỏm, kết quả là bị anh cả tóm được, tối nay không dám nữa, ngoan ngoãn theo đi ngủ.
Lâm Doanh Doanh nhìn cậu nhóc, lúc Hoắc Thanh Sơn ở nhà, mấy nhóc ấy vẫn coi như bình thường. Chắc chắn khi anh vừa đi là mấy đứa nó sẽ lộ nguyên hình, tác oai tác quái.
Cô quay đầu đi tìm Hoắc Thanh Hạnh, cô bé này rõ ràng người xinh đẹp nhất trong đám chị em gái nhưng lại là người mờ nhạt nhất. “Thanh Hạnh ơi?” Cô gọi một tiếng.
“Dạ, chị dâu?” Hoắc Thanh Hạnh từ trong góc đi ra, cô ấy đang giặt đồ lót của mình.
Cô bé dễ xấu hổ, hơi nhút nhát và luôn không dám nói to, khi có nhiều người, cô ấy gần như tàng hình luôn.
Cô bé trước giờ đều không dám giặt quần áo lót của mình vào ban ngày, đặc biệt là trong kỳ kinh nguyệt, cô ấy luôn giặt đồ trong góc vào ban đêm trong khi người khác không để ý, mà cô ấy cũng không dám phơi đồ lót của mình dưới ánh nắng mặt trời, toàn tìm phơi khô trong chỗ râm không ai thấy.
Lâm Doanh Doanh đưa ba chiếc kẹo cô giữ lại trong lòng bàn tay cho cô bé: “Cho em nè.”
Hoắc Thanh Hạnh vội quay đi nhìn những người khác, sau đó hoảng loạn cúi đầu: “Chị dâu, chị, chị ăn đi ạ.”
Lâm Doanh Doanh giả vờ tức giận: “Sao hả, kẹo của chị có độc sao?”
Hoắc Thanh Hạnh càng hoảng hơn, gần như sắp khóc đến nơi: “Không, không phải, tại kẹo… quý.”
Lâm Doanh Doanh bật cười: “Em còn quý giá hơn kẹo nhiều, cầm đi.” Hoắc Thanh Hạnh liền nhận lấy kẹo, nắm chặt trong lòng bàn tay, có phần bối rối.
Hoắc Thanh Hà nhìn thấy vậy liền trách cô: “Cả ngày cứ trơ ra như khúc gỗ ấy, ai đánh hay mắng em à. Suốt ngày trưng ra cái mặt nhăn nhó như là cả nhà đều bắt nạt em vậy.”
Hoắc Thanh Hạnh liền bắt đầu rơi nước mắt lã chã.
Hoắc Thanh Hà càng tức thêm: “Đấy, như thế đó. Rõ ràng là chẳng ai làm gì em, cho em kẹo ăn mà em lại như thế. Đúng là đồ vô dụng.”
Lâm Doanh Doanh liếc qua cô: “Ồ, vậy em là hữu dụng hả?”
Hoắc Thanh Hà bỗng dưng bị Lâm Doanh Doanh khịa cho câu, nhất thời đơ ra nhưng cô không dám mắng Lâm Doanh Doanh, vì anh cô đang ở nhà! Cô giận đùng đùng giậm chân tại chỗ: “Người ta tốt bụng giúp cho mà còn không biết ý!” Nói xong liền chạy về phòng.
Lâm Doanh Doanh: “Ơ, chị chỉ đùa thôi, em giận cái gì thế? Chị nói em nè, làm người việc thứ nhất là không được tức giận, em mà giận là sẽ bị ma quỷ chiếm thân đó!”
Hoắc Thanh Hà ở trong phòng giận dữ đến nỗi hét lên một tiếng, cầm gối trùm lên đầu.
Hoắc Thanh Hạnh cắn môi, kinh ngạc nhìn Lâm Doanh Doanh, chị dâu lợi hại quá, không ngờ có thể chọc chị hai đến tức điên.
Lâm Doanh Doanh tỏ vẻ xin lỗi, chị không cố ý cười với cô bé “Đồ lót giặt xong phải phơi dưới nắng, nếu không sẽ sản sinh vi khuẩn gây bệnh đó.”
Hoắc Thanh Hạnh nghe xong liền không dám nữa.
Cô bé từ nhỏ đã nghe các bà, các bác gái nói con gái không sạch sẽ. Đồ lót, nhất là đồ có liên quan đến kỳ kinh nguyệt càng bẩn, tuyệt đối không được phơi trong sân. Bà nội còn nói: “Nếu cô gái nào phơi miếng lót kinh nguyệt dưới ánh nắng mặt trời sẽ làm ô uế mắt của ông trời, không hạn hán thì sẽ xảy ra tai họa, đều tại cô ta! Nếu cháu mà làm như vậy thì cháu chính là người có tội lớn, sau khi chết, diêm vương sẽ ướp thối thịt của cháu. Tại sao cha cháu lại mất sớm, chính là do mẹ cháu đó.” Lúc đó cô bé mới có năm tuổi, có rất nhiều chuyện căn bản không hiểu, nhưng vẻ mặt âm trầm và lời nói nghiến răng nghiến lợi đó của bà nội lại in sâu trong trái tim non nớt của cô, chưa từng phai nhạt đi.