NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 370 Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện

  1. Home
  2. Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full)
  3. Chương 370 Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện
Prev
Next

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn đồng hồ rồi chuyển tầm mắt sang khuôn mặt Kiều Cẩn Nhuận, trầm tư một lúc lâu.

“Được!”

Tuy rằng phố Hỷ Lạc gọi là phố Hỷ Lạc nhưng thật ra cũng không chỉ là một con phố, mà là một thị trấn tồi tàn.

Nơi này có một con đường rộng lớn chạy từ bắc xuống nam gọi là phô’ Hỷ Lạc, hai bên đường là những tòa nhà có chiều cao không đồng đều, có hàng nghìn người sinh sống ở đây, sống một cuộc sống bận rộn và chật hẹp.

Việc nhỏ bằng lòng bàn tay có thể lan từ phố Nam sang phố Bắc trong một ngày, bị đàm tiếu không ngừng.

Kiều Cẩn Nhuận đem đồ ăn lên lầu cất, sau đó xuống gặp Tiêu Kỳ Nhiên, hỏi anh xem nói chuyện ở đâu thì thích hợp hơn.

Tiêu Kỳ Nhiên nói với anh ta tùy ý đi dạo quanh đây là được.

Bởi vì đây là nơi Giang Nguyệt đã sống thời thơ ấu, anh muốn ở lại đây thêm một chút.

Đi qua những con đường mà cô đã từng đi.

Kiều Cẩn Nhuận liếc mắt nhìn anh một cái, đến cửa hàng nhỏ cách đó không xa mua hai chai nước rồi đưa cho Tiêu Kỳ Nhiên một chai.

Ông nội của Kiều cấn Nhuận là giám đốc bệnh viện Hỷ Lạc, cũng là bác sĩ có uy tín nhất nơi họ, cũng là người mà anh ta ngưỡng mộ từ nhỏ.

Mỗi khi nhìn thấy ông nội dùng dao chữa bệnh cứu người, anh ta luôn thầm nghĩ rằng khi lớn lên, mình sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc giống như ông nội.

Mỗi ngày sau giờ học, Kiều cẩn Nhuận sẽ mang cặp sách đến bệnh viện làm bài tập về nhà, nhìn ông nội bận rộn trong bệnh viện.

Một đêm nọ, Kiều cấn Nhuận gặp Giang Nguyệt khi còn nhỏ.

Õng nội phải thực hiện một ca phẫu thuật, anh ta ngồi ở trạm y tá chờ ông tan ca.

Chu Ninh Vân nắm tay Nguyệt Nguyệt đứng ở cửa phòng cấp cứu sốt ruột nhìn đồng hồ mấy lần, còn hỏi xem có thể miễn phí cấp cứu không.

Y tá đang làm nhiệm vụ tại trạm y tá chỉ tay.

“Lại là đứa trẻ sinh non à? Cò bé ấy thực sự dễ bị bệnh thật đấy.”

“Mẹ cô bé keo kiệt đến mức không muốn gọi cấp cứu, nhìn mặt cô bé sao mà xanh xao thế kia, chậc chậc.”

“Xem ra là sốt cao, ốm liên miên không phải là cách giải quyết, cứ vậy mãi thì cũng có ngày bùng phát.”

“Mỗi người đều có số phận của mình, ai bảo cò bé này được sinh ra trong một gia đình như vậy chứ?”

“Được rồi, được rồi, cò đừng nói nữa, người phụ nữ kia tới rồi.”

Chu Ninh Vân rõ ràng là không muốn tốn tiền cho việc cấp cứu nên đi tới bảo y tá kê đơn thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt.

Y tá nhìn sắc mặt Nguyệt Nguyệt, nhịn không được nói: “Truyền nước cho cô bé đi, chỉ uống thuốc thôi cũng không hạ sốt được.”

Chu Ninh Vân nhỏ giọng lẩm bẩm mấy câu nhưng vẫn cho cô truyền nước.

“Truyền nước xong thì tự mình tìm y tá rút kim ra, mẹ về trước, em trai con còn đang đợi mẹ về nấu cơm.”

Nguyệt Nguyệt hiếu chuyện gật đầu.

Cô bé ngồi trên băng ghế ở hành lang, không nói gì khi y tá chuẩn bị đâm kim để truyền nước cho cô.

“Rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

Mạch m*áu trên mu bàn tay Nguyệt Nguyệt rất nhỏ, y tá lấy ven hai lần cũng không đâm vào được.

Thấy mắt cô đỏ hoe nhưng cũng không khóc.

Kiều Cẩn Nhuận nhìn không nổi nữa, đi tới lấy tay che mắt cò: “Không nhìn thì không đau.”

vẫn có chút hiệu quả.

Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, kim tiêm mới thuận lợi đâm vào trong mạch m*áu của Nguyệt Nguyệt, y tá căng thẳng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhắc nhở cô không được cử động, nếu không phải làm lại một lần nữa.

Thời gian sau, Nguyệt Nguyệt thật sự không dám cử động chút nào.

Kiều Cẩn Nhuận tuổi còn nhỏ, bài tập về nhà đã hoàn thành từ trước, có vẻ buồn chán nên nói chuyện với

Nguyệt Nguyệt đang truyền dịch.

Trong khi trò chuyện, đầu Nguyệt Nguyệt từ từ di chuyển, cuối cùng dựa vào bờ vai nhỏ của Kiều cấn Nhuận ngủ thiếp đi.

Vì thế Kiều Cẩn Nhuận không dám động đậy một chút nào.

Đến khi đã truyền xong hết, Kiều Cấn Nhuận mới nhẹ nhàng đấy Nguyệt Nguyệt, nói cho cô rằng đã truyền nước xong, có thể về nhà.

Giang Nguyệt mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Kiều Cẩn Nhuận nghĩ rằng đây chỉ là sựtrùng hợp ngẫu nhiên.

- NhayHo.Com

“Õng nội là một bác sĩ rất giỏi, tớ lo sẽ làm ông nội mất mặt.”

Nguyệt Nguyệt cổ vũ cho anh ta: “Sau này cậu nhất định là bác sĩ rất giỏi, bất kế cậu làm được đến mức nào, ông nội của cậu đều sẽ vui mừng và tự hào về cậu.”

“Tại sao lại nói như vậy?” Kiều cấn Nhuận hỏi cô.

“Bởi vì chỉ cần cậu làm được điều mình thích, dù cậu có đạt được nó đến đâu, cậu cũng sẽ vui vẻ và hạnh phúc”.

Nguyệt Nguyệt cười với anh ta: “Hơn nữa, tớ cũng tin tưởng cậu sẽ là một bác sĩ rất giỏi.”

“Sau khi lớn lên, tớ sẽ tới tìm cậu khám bệnh cho tớ.” Giang Nguyệt nói xong, lại thè lưỡi, nhỏ giọng nói:

“Tuy nhiên, đến lúc đó cậu nhớ lúc đâm kim nhẹ hơn một chút, tớ sợ đau.”

Khi nhắc đến ký ức tuổi thơ này, Kiều Cẩn Nhuận nở một nụ cười từ tận đáy lòng:

“Lúc ấy tòi cám thấy cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, có thể tỏa sáng ngay cả ở nơi tối tăm nhất”.

Anh ta sẽ luôn nhớ rằng chính những lời nói trẻ con khi chỉ vài tuổi đã khuyến khích những ước mơ của mình.

“Sau đó thì sao?” Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng nói.

“Sau đó, cô ấy không xuất hiện trong bệnh viện nữa, tòi nghĩ rằng thời tiết đã â’m lên nên cô ấy không dễ bị bệnh nữa; Kết quả là nghe y tá nói rằng gia đình họ bị người ta đòi nợ, buộc phải chuyển đi.”

“Thật buồn cười, lúc đó tôi còn chưa hỏi tên cò ây, nhưng khi cô ấy nghiêm túc nói rằng tôi sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc, ánh mắt cô ấy thực sự rất kiên định.”

Vào buổi chiều cuối thu, ánh nắng mặt trời chiếu rất ấm áp, khiến người ta câm thấy lười biếng.

“Tôi đã hỏi cô ấy.” Kiều cấn Nhuận ngước mắt lên, tập trung vào chiếc xe cách đó không xa:

“Tôi hỏi cô ấy có nhớ phố Hỷ Lạc không, cô ấy nói không nhớ.”

Cô nhẹ nhàng đến thế giới của anh ta nhưng chỉ ở lại trong thời gian ngắn ngủi.

Tuy nhiên nó cũng đủ để thắp sáng ngọn đèn của Kiều cấn Nhuận.

Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, trong lòng có chút buồn bực và khó chịu không nói nên lời.

Nói đến đây, Kiều cẩn Nhuận hơi khò miệng, anh ta dừng lại, mở chai trong tay uống một ngụm nước rồi rũ mắt nói:

“Tôi không biết có phải cò ấy hay không, nhưng cô ấy cho tôi cảm giác rất giống cô bé đó.”

“Con người dù có thay đổi thế nào thì đôi mắt mang theo linh khí kia sẽ không thay đổi, vĩnh viễn sáng lấp lánh, kiên định và tự tin”.

Giọng điệu Kiều cấn Nhuận rất bình tĩnh, lời nói bắt đầu thay đổi: “Nhưng gần đây, đôi mắt cô ấy không còn sáng nữa.”

Tim Tiêu Kỳ Nhiên thắt lại.

“Hai ngày trước tôi đã gặp cô ấy.” Anh ta nói thêm: “Cô ấy trông không vui lắm, nhưng cố gắng muốn người khác cảm thấy cò ấy rất hạnh phúc. Tôi không biết chuyện này có liên quan gì đến Tiêu tổng hay không.”

“Tôi không giúp được cô ấy, thật đáng tiếc.” Kiều cấn Nhuận buông tay, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: Có lẽ anh Tiêu sẽ có cách nào đó.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 370 Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com