Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 375 Xin em đùng nhanh quá
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên như lấm bẩm, anh lại giống như đang lên tiếng oán trách Giang Nguyệt:
“Vì sao… sao em lại cỏ thể thích người khác nhanh như vậy?”
Giang Nguyệt há miệng, nhưng cổ họng cô vẫn không phát ra được một chút âm thanh nào.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ như m*áu của cô, nhẹ giọng hỏi: “Anh ta tốt như vậy sao? Giỏi hơn tôi sao?”
Giang Nguyệt thấp giọng: “Không…”
Hò hấp của Tiêu Kỳ Nhiên dần dần trở nên nặng nề hơn, bàn tay vòng qua eo cô dần dần siết chặt lại, khiến cô dán lại anh gần hơn, cằm đặt ở hốc vai cô.
“Nguyệt Nguyệt, em muốn bức tòi đến điên sao.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn:
“Coi như là tôi cầu xin em, ít nhất đừng, đừng yêu người khác nhanh đến như vậy…”
Thần kinh toàn thân Giang Nguyệt trở nên cứng ngắc, trái tim cô bắt đầu mềm nhũn từng chút một, cô mở miệng nói:
“Thật ra, tôi…”
Anh không để cô nói hết câu.
Tiêu Kỳ Nhiên hôn Giang Nguyệt – làm những gì anh luôn muốn làm vào tối hôm nay.
Từ lúc anh nhìn thấy cô, từ lúc cô ngồi lên xe, từ lúc cô ngồi ở bên cạnh anh.
Anh chỉ muốn hôn cò.
Giang Nguyệt mơ hồ có thể cảm giác được sự khắc chê’ của anh, anh cố gắng hết sức không để cho bản thân tiến sâu hơn, càng nhiều hơn là hỏi ý kiến của cô.
Xác định cô không có bài xích, anh mới từng chút một dò xét vào tìm kiếm đầu lưỡi của cô, dần dần nuốt chửng nó, đòi hỏi cô.
Cô cũng bắt đầu đáp lại anh.
Cô cũng muốn hôn anh.
Đã lâu lắm rồi.
Âm thanh giữa môi và răng hai người phát ra tiếng nước vô cùng xấu hổ, Giang Nguyệt ngại ngùng nhắm mắt lại.
Đòi mắt trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Kỳ Nhiên bắt đầu tối sầm lại, ánh mắt anh cũng trở nên nóng bỏng: “Trông em có vẻ thích nụ hôn của tôi.”
Hai má Giang Nguyệt nóng bừng.
Thậm chí cô không cần phải giải thích bất cứ điều gì, phản ứng bản năng của cơ thể đã phản bội tất cả mọi thứ về cô.
“Em đã bao giờ hòn anh ta chưa?” Nỗi xấu xa từ tận xương tuỷ của người đàn ông lại trỗi dậy: “Cũng đáp lại anh ta như vừa rồi với tôi sao?”
Giang Nguyệt tức giận, cô lấy tay đấm vào ngực anh: “Chúng tôi mới không giống anh…”
“Chúng tôi?”
Tiêu Kỳ Nhiên thật sự bị hai chữ này làm cho đau đớn, biểu cảm của anh đau khổ che ngực lại, làm Giang Nguyệt sợ tới mức lập tức dừng tay lại, cò lo lắng hỏi:
“Có phải làm anh đau rồi không?”
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ một tiếng, anh chỉ chỉ vào lưng mình nói: “Vết thương
ở sau lưng, em quên rồi sao?”
“À…” Giang Nguyệt bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, thật sự có một vết thương như vậy cô đã quên béng mất.
Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, Tiêu Kỳ Nhiên thật sự không nhịn được nữa, lại cười hôn cò.
Đúng lúc này, điện thoại của Giang Nguyệt vang lên.
“Tôi… Tôi lên ngay.” cảm giác được bầu không khí có chút mất khống chế, Giang Nguyệt sợ hãi đi từ trên đùi anh xuống, cô muốn kéo cửa xe ra.
Giọng anh vẫn còn khàn khàn: “Vừa mới được tôi hôn, lại phải đi gặp người đàn ông khác, lịch trình của em cũng bận thật đấy.”
Thân thể Giang Nguyệt hơi cứng đờ lại, sau đó cô không chịu thua quay đầu lại nói với anh: “Vậy anh cũng là người xếp sau.”
Nói xong, cô nhanh chóng xuống xe.
Còn lại Tiêu Kỳ Nhiên bị bỏ lại ngồi trong xe, anh nhớ lại xúc cảm giữa môi và răng vừa rồi, thở dài nhẹ nhõm.
Chuyện hôn môi với Giang Nguyệt còn nghiện hơn nhiều với việc hút thuốc.
Điều này là chắc chắn!
Trong nhà hàng của khách sạn, Thịnh Cảnh Tây nhìn thấy Giang Nguyệt với vẻ mặt ửng đỏ đi vào ngồi đối diện anh ta, trong lòng anh ta cũng đoán được hơn phân nửa.
“Môi cò thật đỏ nha.” Thịnh cảnh Tây mặc tây trang lơ đãng hỏi một câu.
Giang Nguyệt nhất thời không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt cò cũng bắt đầu lơ đãng né tránh: “Vậy sao? Có lẽ là do Bắc Thành khô quá.”
Cô uống một ngụm nước lớn, giả vờ bình tĩnh lau môi nói: “Có lẽ tôi không hợp với khí hậu ở đây.”
“Mặt cô đang bốc cháy!”
“Giang Nguyệt, tôi lớn hơn cô nãm tuổi.” Thịnh cảnh Tây hừ lạnh một tiếng, anh ta ghét bỏ nhìn cò một cái, trực tiếp vạch trần lời nói dối của cò:
“Cô coi tòi như một thằng nhóc chưa trải sự đời sao? Môi cò vừa nhìn đã biết là bị người khác gặm, còn tức giận nữa…”
“Ăn cơm cũng không bịt miệng được anh.” Giang Nguyệt gắp một miếng rau nhét vào miệng anh ta:
“Thịnh đại thiếu gia, ăn không nói là lễ nghi trên bàn ăn, nhớ kỹ.”
Bề ngoài trông cô bình tĩnh, nhưng vành tai cô đã đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra m*áu.
Ăn được một nửa, Thịnh cảnh Tây chợt hỏi cò: “Trước đây cô đều ở Bắc Thành đúng không, sao cô không mua một căn nhà ở Bắc Thành?”
“Tôi có một căn biệt thự.” Giang Nguyệt thành thật trả lời: “Nhưng không phải là tôi tự mua.”
Là Tiêu Kỳ Nhiên tặng cho cô.
Thịnh Cảnh Tây vừa nghe, anh ta lập tức cảm thấy hứng thú: “Cô có nhà, tại sao còn phải ở khách sạn làm gì?”
Giang Nguyệt: “Không tiện lắm.”
“Tôi hiểu rồi, lâu lắm rồi chỗ đó không có ai quét dọn phải không?” Dáng vẻ Thịnh cảnh Tây như đã hiểu rõ:
“Dù sao cũng ăn cơm xong rồi, dẫn tôi đến biệt thự của cô chơi một chút đi.”
Giang Nguyệt từ chối một lúc lâu, nhưng cô thật sự không thể khống chế được Thịnh cảnh Tây. Anh ta ồn ào muốn đi xem, cuối cùng cô đành phải nói:
“Tôi không chắc là có thể đi vào được hay không, tôi quên mật mã rồi.”
“Không sao hết, ở bên ngoài nhìn hai cái cũng được.”
Buổi tối, Giang Nguyệt đành phải mang theo Thịnh cảnh Tây đến Thuỵ Uyển, trong lòng cô còn đang cầu nguyện, nơi đó đừng có người.
Đến Thuỵ Uyển, quả nhiên rất yên tĩnh.
Lá cây bạch quả ở cửa rơi xuống đất, giẫm lên có tiếng giòn tan vỡ vụn, do không có ai quét sạch.
Bức tường trước cửa Thuỵ Uyển đã được sơn lại, cửa nhà cũng đóng chặt.
Không giống như gần đây đã có người đến.
Trong lòng Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Thịnh cảnh Tây lại thúc giục bảo cò mở cửa thử xem.
Giang Nguyệt: “Tôi không nhớ mật khấu.”
Thịnh Cảnh Tây kề sát khoá cửa: “Đây không phải là khóa dấu vân tay sao?”
Giang Nguyệt:”…”
Cô bất đắc dĩ đỡ trán, lần đầu tiên cò cảm thấy Thịnh cảnh Tây khó chơi như vậy, cô đặt ngón trỏ lên trên “Tách” một tiếng, cửa điện tự động bắt đầu mở ra hai bên.
“Tôi đi vào nha.” Thịnh cảnh Tây không coi mình là người ngoài, anh ta giẫm lên lá rụng trước cửa rồi lập tức đi vào.
Giang Nguyệt:”…”
Thật bất lịch sự!
Thuỵ Uyển không tính là quá hoành tráng, nhưng tuyệt đối là căn biệt thự mà người giàu mới có thể mua được.
Hai người đi vào huyền quan, Thịnh Cảnh Tây nhìn trang trí bên trong, với những tác phẩm nghệ thuật có giá trị không nhỏ, anh ta liền chậc chậc một tiếng: “VỊ trí của căn biệt thự, với phong cách trang trí này, biệt thự này nếu được bán ra, tuyệt đối rất nhiều tiền.”
“Thịnh đại thiếu gia còn có nghề phụ là mòi giới bán nhà sao?” Giang Nguyệt nâng mắt lên nhìn anh ta, cô âm dương quái khí nói anh ta một câu: “Vậy anh giúp tòi định giá xem, căn biệt thự này có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm vạn, tác phẩm nghệ thuật này còn phải tính với giá khác.” Anh ta chỉ vào bức tranh trên tường, hỏi: “Đây là bức tranh của hoạ sĩ hiện thực nào vẽ, tại sao lại không có chữ ký?”
Giang Nguyệt nhịn không được muốn cười.
Thật ra lúc trước cô cũng tò mò hỏi qua, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không trả lời cô, anh chỉ nói là tuỳ tiện treo lên. Bây giờ nghĩ một chút, có lẽ là do anh tự vẽ cũng không chừng.
Thịnh Cảnh Tây tham quan ởtrong phòng, Giang nguyệt nhớ đến nơi này còn có chút quần áo lúc trước chưa lấy đi, vì thế cò đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ được quét dọn rất sạch sẽ, ga trải giường cũng được trải rất gọn gàng, nhìn qua không chút tì vết.
Giang Nguyệt đi đến đầu giường, cò nhìn thấy nơi đó có một bức tranh.
Trong bức tranh, là cô và Tiêu Kỳ Nhiên.
Cò mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp lấp lánh, khoác tay Tiêu Kỳ Nhiên đứng trên thảm đỏ, mỉm cười rạng rỡ trước ống kính.
Nhiennguyet
Rồi có quay lại với nhau ko??? Đọc từng chương mà tim đau theo Nhiên. Thương Nhiên nhiều hơn Nguyệt
bảo uyên
bao zjơ 2 người mới chính thức quen nhau trời…..