Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 376 Hướng gió của dư luận
Giang Nguyệt nhớ tới cảnh tượng ấy.
Đây là một trong số ít những bức ảnh cô và Tiêu Kỳ Nhiên chụp chung, vẫn là do cô chụp lại từ ảnh chụp trên tin tức truyền thông, ghép vào khung ảnh.
Sau đó, trong một giai đoạn lưỡng cực, cò mất khống chế cảm xúc mà ném bức ảnh vào thùng rác.
Mà lúc này, bức ảnh này lại hiện ra trước mắt cò dưới hình thức là bức tranh nghệ thuật, từng nét vẽ, từng đường nét, đều được anh vẽ một cách cẩn thận.
Anh tái hiện lại khung cảnh lúc đó bằng cách này.
Nhìn hai người trên tranh, Giang Nguyệt có một loại cảm xúc khác thường, ngực cô dâng trào.
Cô vốn tưởng rằng chỉ có cô quý trọng thứ này, nhưng ở một góc cô không hay biết, lại được một người khác cẩn thận cất giữ.
Giang Nguyệt ôm bức tranh này vào lòng, đế nó gần hơn với trái tim cô.
Khi cô buông bức tranh xuống, trong lúc vô tình cô nhìn thấy một dòng chữ phía sau khung tranh, phòng chữ rất dễ nhận biết, chữ viết tay mạnh mẽ kia, khiến cho người khác liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Cô ấy đã từng là hoa hồng của tôi.
Trong lòng Giang Nguyệt thầm đọc lên dòng chữ này, nước mắt cò tự dưng rơi xuống, cảm xúc chua xót trong lòng từng chút một khuếch tán ra bên ngoài.
Trước mắt cô hiện ra người đàn ông tựa đầu vào giường, một tay anh cầm bảng vẽ, tay kia cầm bút vẽ, cuối cùng anh nhưthoả hiệp mà viết lên dòng chữ này.
Cô ấy đã từng là hoa hồng của tôi.
Đã từng…
Từ khi Thuỵ Uyển được chuyển giao cho Giang Nguyệt, vì anh muốn
biểu hiện bản thân thật lòng nên anh đã đưa nhà cho cô, Tiêu Kỳ Nhiên giảm bớt số lần tới nơi này, thậm chí về sau anh còn không phái người tới quét dọn.
Nhưng hệ thống giám sát của Thuỵ Uyển đều rất hoàn chỉnh, một khi trong nhà có tiếng động, sẽ có tin tức truyền đến cho Tiêu Kỳ Nhiên trước.
Từ trong video giám sát thấy Giang Nguyệt và Thịnh cảnh Tây cùng xuất hiện trong nhà, Tiêu Kỳ Nhiên khựng lại một cái.
Cô bước vào nơi chỉ thuộc về hai người họ với người đàn ông khác.
Nơi mang vô số sự lãng mạn và ấm áp của anh và cô, nơi cô đã cười với anh, đùa giỡn với anh, thậm chí…
Bây giờ, cô lại đưa những người khác vào.
Trong lòng anh cảm thấy rất chua xót, nhưng trong chốc lát anh lại không tìm được lý do trách tội cô. Đây là nhà anh tặng cho cô, bây giờ là đồ thuộc về cô, cô mang bất kỳ ai ra vào đều là quyền tự do của cô.
Trái tim anh chua xót, từ từ biến thành một vị đắng nghét.
Thì ra lúc đó anh mang Tân Di Di trở về, Giang Nguyệt sẽ có cảm giác như vậy, thậm chí còn sâu hơn so với anh.
Anh mới hiểu được việc anh làm có bao nhiêu tổn thương.
Video giám sát được truyền tới thời gian thực, anh nhìn thấy hai người đứng trong phòng khách nói chuyện, nhưng video không thu âm được, nên anh cũng không thế nghe thấy họ đang nói cái gì.
Trước khi nhìn thấy họ có tiếp xúc thân mật hơn, Tiêu Kỳ Nhiên đã tắt máy tính.
Thay vì nói anh không muốn nhìn, chi bằng nói anh không dám nhìn.
Trên thực tế.
Giang Nguyệt cầm bức tranh kia thật lâu, cuối cùng cô tìm được một cái túi xách, đặt bức tranh vào định mang đi.
Thịnh Cảnh Tây đi dạo trong phòng khách trong chốc lát, anh ta bắt đầu cảm thấy nhàm chán, ngáp ngắn ngáp dài thúc giục Giang Nguyệt nhanh chóng trở lại khách sạn ngủ.
“Cô xách cái gì đấy.” Thịnh cảnh Tây nhìn thấy túi xách trong tay cô, anh ta tò mò hỏi.
“Bên trong là đồ lót của tôi.” Giang Nguyệt không muốn đế cho anh ta nhìn, cô thuận miệng nói một câu có chút riêng tư: “Thế nào, còn muốn tò mò xem tôi mặc màu gì sao? Đây, cho anh xem này.”
Nói xong, Giang Nguyệt làm bộ muốn mởtúi ra cho Thịnh cảnh Tây
xem.
“Giang Nguyệt!” Lần này đổi lại là anh ta ghét bỏ quay đầu đi: “Cô là cô gái nhỏ, sao lại không biết xấu hổ như vậy, ai muốn nhìn đồ lót của cô có màu gì chứ! Đế cho tình nhân nhỏ của cô nhìn đi.”
Giang Nguyệt cười cất túi đi, ôm vào trong ngực.
Giống như ôm một kho báu nặng trịch.
Vốn đã lên kế hoạch là đợi Giang Nguyệt quay phim và tuyên truyền xong thì sẽ trở về Hoa Thành. Tuy nhiên Thịnh Sóc Thành ở Hoa Thành xa xôi lại phát ra một mệnh lệnh, đế Thịnh Cảnh Tây học tập ở công ty một tuần, trở về sẽ kiếm tra anh ta.
Nếu sát hạch thất bại, toàn bộ đường đua ở Hoa Thành đều sẽ cấm mở cửa cho Thịnh cảnh Tây.
Đây không thể nghi ngờ là chặt đứt mạng sống của Thịnh cảnh Tây.
Anh ta khóc lóc huỷ vé máy bay, còn đau khổ cầu xin Giang Nguyệt ở lại với anh ta thêm một tuần nữa.
Giang Nguyệt vui sướng khi người khác gặp hoạ vẻ mặt cò từ chối, nói bản thân còn có kịch còn phải diễn, không thể tiếp tục ở lại với anh ta.
Kết quả một ngày trước khi cất cánh, chị Trần đột nhiên gọi điện cho Giang Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, em trước tiên đừng vội trở về Hoa Thành.”
Giang Nguyệt ngấn người nói: “Xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Chị Trần thở dài, trong lời nói của chị ấy nửa thật nửa giả nói: “Phim tuyên truyền của Tú Nương đã bắt đầu phát sóng rồi, bây giờ độ hot đã bị thổi phồng, hiện tại có một đống fan ở Hoa Thành, tìm đến địa điểm quay phim để chụp ảnh. Địa chỉ của tụi chị cũng bị lộ rồi, dưới lầu có rất nhiều fan hâm mộ của em đang vây quanh.”
Giang Nguyệt đã hiếu.
Tuy rằng cô đã rút khỏi giới, nhưng sức nóng trên người cô vẫn còn, hơn nữa bộ phim này là cô quay trước khi rút khỏi giới, tương đương với tác phẩm bế quan của cô, độ chú ý đương nhiên sẽ không thấp.
Đối với cô, là tốt hay xấu còn chưa biết được.
“Nếu bây giờ em trở về, rất bất tiện đối với hành động của em.” Chị Trần an ủi cô: “ít nhất lịch trình của em đi Bắc Thành còn chưa được tiết lộ, em có thế ở bên đó thêm một chút nữa.”
Nói xong, chị ấy lại nói thêm một câu: “Còn nữa, gần đây đừng lên mạng, cứ như bình thường nghỉ ngơi là được rồi.”
“Em biết rồi, chị Trần vất vả cho chị rồi.” Giang Nguyệt hiểu chuyện đồng ý, chị Trần lại quan tâm cô vài câu, bảo cô chăm sóc tốt cho bản thân, rồi mới vội vàng cúp máy.
Tuy rằng Giang Nguyệt đồng ý với chị Trần không lên mạng xã hội, nhưng cò làm sao lại không nghe ra lời của chị Trần chứ? Tám chín phần mười là hướng gió hiện tại không tốt lắm, nên mới không để cô xem.
Cô mở mạng lên dạo một vòng, phía dưới tài khoản của cò sớm đã có những tiếng mắng chửi. Thậm chí một sô’ thành phần của bộ phim còn không thể chấp nhận được.
Có người nói Giang Nguyệt muốn kiếm thêm tiền, còn có người nói Giang Nguyệt vừa giả bộ trong sạch lại vừa lập bài phường. Còn có người nói đây tuyệt đối là một bộ phim thối nát, nếu không tại sao phải còng chiếu ở bên nước ngoài trước, hoặc là một bộ phim khiêu dâm vô nghĩa gì đó.
Thậm chí, chuyện Giang Nguyệt tự tay đưa em trai vào tù, chuyện không phụ dưỡng mẹ, chuyện cô có bệnh tâm thần… đều được đào lên, đăng tải lên mạng.
Hầu như đều bị phơi bày ra hết.
Giang Nguyệt chỉ tuỳ tiện lật lật, cò cảm thấy rất nhàm chán, liền thoát ra.
Thật ra cô cũng không quá để ý đến những bình luận của cư dân mạng.
Đối với cô, tiếng nói của công chúng không bao giờ là một lưỡi dao sắc bén để đánh bại cô, và cô sẽ không đế cho bản thân đạo đức giả để tạo ra thiết lập của một con người.
Cô là cô, cô sẽ không thay đổi bản thân vì hướng gió dư luận.
Nhưng Giang Nguyệt vẫn là người đầu tiên gọi cho ứng Thừa Kỳ, xác định sẽ không gây ảnh hưởng đến việc còng chiếu phim, cô mới coi như hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Miễn là nó không gây rắc rối cho những người có liên quan.
Vốn chỉ là một bộ phim mà thôi, nhưng trên mạng ồn ào càng ngày càng lợi hại, thậm chí bắt đầu liều mạng điều tra thân thế của Giang Nguyệt, hận không thể đem mỗi một vết nhơ trên người cô phóng đại khắp nơi.
Giang Nguyệt mắt điếc tai ngơ, nhưng Thịnh cảnh Tây đứng ngồi không yên.
Anh ta cầm điện thoại xem một bình luận liền mắng một cái, mức độ
tức giận có thể so với fan cuồng nhiệt, hận không thể chui vào màn hình điện thoại lôi người nọ ra đánh một trận.