Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 377 Anh trai tốt
Thịnh Cảnh Tây ở đầu dây bên này không ngừng mắng chửi vào điện thoại di động, cổ họng la hét đến sắp khàn giọng. Còn bản thân Giang Nguyệt ngược lại nhàn nhã bình thản ngồi trên sò pha uống trà, giống như mọi chuyện không liên quan đến cô.
Thịnh Cảnh Tây tức giận, quay đầu nhìn Giang Nguyệt một cái, anh ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Đám người này nói năng bậy bạ, còn mắng chửi khó nghe như vậy, sao cô không tức giận chứ?”
“Tôi quen rồi.” Giang Nguyệt buông cái ly trong tay xuống, bình tĩnh quay sang trả lời anh ta:
“Tôi không thể làm hài lòng tất cả mọi người, những kẻ xấu tính cười nhạo ngoài kia có rất nhiều. Làm nghề này phải chịu đựng được áp lực cao, huống chi những lời bọn họ nói cũng không phải là hoàn toàn sai.”
Thịnh Cảnh Tây không phục, hai tay chống hòng: “Rõ ràng là đám người trong gia đình đó hút m*áu của cô, bây giờ ngược lại trởthành nạn nhân. Tôi nói thật nhé, cô vẫn nên tìm lại cha mẹ ruột của mình, như vậy xem nhóm cư dân mạng này còn cỏ thể nói ra cái gì.”
Thịnh Cảnh Tây quả thật có ý nghĩ này, vì thế lại tiếp tục: “Tôi tìm người hỗ trợ điều tra, chỉ cần phạm vi có thể xác định, tìm được người thân của cô hẳn là không khó.”
Với quan hệ và địa vị của nhà họ Thịnh, Giang Nguyệt đương nhiên biết chuyện này không phải chuyện lớn gì.
Nhưng vấn đề là cò không muốn.
Giang Nguyệt lắc đầu: “Không cần, cám ơn anh.”
“Tại sao?” Thịnh cảnh Tây thật sự không rõ: “Chẳng lẽ cô không muốn cùng cha mẹ ruột của mình đoàn tụ sao?”
Giang Nguyệt trả lời rất dứt khoát: “Không muốn.”
Cò nhìn ra sự khó hiểu của Thịnh Cảnh Tây, giải thích với anh: “Tôi sống ở nhà họ Giang nhiều năm như vậy nhưng chưa từng cảm nhận được tình thân.”
“Nếu đã là như vậy, cha mẹ ruột còn chưa từng tiếp xúc kia…”
“Ý của tôi là…” Giang Nguyệt mỉm cười: “Nếu cha mẹ ruột cũng không cần tòi thì phải làm sao đây?”
Thịnh Cảnh Tây nghe xong thì không lên tiếng nữa.
Bản chất con người rất phức tạp.
Người sớm chiều ở chung hơn mười năm còn không thèm đoái hoài gì đến cô, làm sao có thể cam đoan người thân chưa từng gặp mặt sẽ thương yêu cò?
Thay vì đặt cược vào một gia đình không chắc chắn, tốt hơn là ở một mình.
Thế gian này hiếm có sự nhầm lẫn, cô có thế ở trong cuộc sống lưu lạc như vậy, duy trì một loại tự thương lượng tương đối cân bằng, đã là không dê dàng. Nếu bây giờ lại cỏ biến động khác ảnh hưởng đến Giang Nguyệt, thì cò thật sự không chịu nổi.
Chưa kế, sự thay đổi này có thế là tiêu cực.
Thịnh Cảnh Tây cũng hiểu rõ đạo lý này, không tiếp tục khuyên nhủ Giang Nguyệt nữa, mà chỉ ôm nhẹ vai cò, trịnh trọng hứa:
“Không sao đâu, sau này cò chính là người của nhà họ Thịnh, sau này cả nhà họ Thịnh đều có thể làm chỗ dựa cho cô.”
Giang Nguyệt mỉm cười, cũng không đẩy anh ta ra.
Vốn nên nam nữ khác biệt, nhưng không biết có phải là do Thịnh cảnh Tây đã quá tốt với cô, Giang Nguyệt thật sự có ảo giác anh ta chính là anh trai của mình, cơ thể cũng không có gì khó chịu với cái ôm ấm áp này.
“Cám ơn, anh là một người anh trai tốt.” Một câu này là Giang Nguyệt thật lòng nói ra.
Tại nhà họ Tiêu.
Buổi họp mặt gia đình mỗi tháng một lần ngày càng vắng vẻ, cũng chẳng có ai chủ động bắt chuyện với ai.
Trên bàn ăn là thức ăn do người làm vừa nấu xong vẫn còn bốc khói, bày biện rực rỡ xa hoa, ánh đèn trên bàn ăn ấm áp vàng, thật khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
Nhưng không ai trong nhà họ Tiêu có hứng thú với bữa ăn này.
Tiêu Viễn Phong ăn được một nửa thì nhận được điện thoại từ bệnh viện, ông cau mày, sau đó đứng lên: “Hai người tiếp tục ăn, tôi phải đi Hoa Thành có việc.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Gia Lan trầm xuống: “õng đi bao lâu?”
Tiêu Viễn Phong không quay sang nhìn bà, chỉ trá lời: “Một tuần.”
Câu trả lời vô cùng ngắn gọn, ý tứ trong lời nói vừa nghe đã biết: ông ta là muốn đi thăm Đường úc Tuyết.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Tô Gia Lan và Tiêu Kỳ Nhiên.
Toàn bộ bữa ăn Tiêu Kỳ Nhiên chỉ động đũa vài cái, sau đó dùng khăn giấy lau khóe miệng, nói là hôm nay rất mệt mỏi, phải trở về nghỉ ngơi.
Hiện tại sự vụ của Tiêu gia đều là một mình Tiêu Viễn Phong xử lý, Tiêu Kỳ Nhiên cả ngày không có việc gì làm, mệt mỏi vì cái gì chứ? Hơn phân nửa là lý do không muốn tiếp tục ở lại đây.
Thấy Tiêu Kỳ Nhiên cũng muốn đi, trong lòng Tô Gia Lan vô cùng hoảng hốt: “A Nhiên.”
Tiêu Kỳ Nhiên đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn mẹ mình: “Còn vấn đề gì nữa sao?”
Giọng điệu của anh vô cùng chậm rãi: “Con đã ăn xong rồi, mẹ cứ từ từ dùng bữa, con đi trước.”
Tô Gia Lan cuống quít mở miệng: “Mẹ đã suy nghĩ về chuyện lần trước trong một khoảng thời gian dài, là mẹ làm không đúng”
Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên không thay đổi, âm thầm chờ lời bà nói tiếp theo.
Tô Gia Lan mặc một chiếc áo choàng mỏng dài, mái tóc đen mượt tao nhã xõa trên vai, trên người bà tỏa ra khí chất của một vị phu nhân cao sang quyền quý.
Tâm mắt của bà và Tiêu Kỳ Nhiên hướng về nhau, trong lòng chỉ cảm thấy xa lạ.
Con trai của bà, đứa con mà bà tự hào nhất, đứa con duy nhất có thể làm cho bà cảm thấy vui mừng, hiện giờ lại dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy nhìn mình.
Thật bi ai làm sao.
Tô Gia Lan mở miệng: “A Nhiên, là mẹ quá vội vàng rồi, mẹ cho rằng làm như vậy là vì lợi ích sau này của con, chờ sau này con nghĩ lại, sẽ hiểu được ý tốt của mẹ – như ông bà ngoại đã từng nói với mẹ.”
Năm đó Tô gia cùng Tiêu gia kết thông gia, Tô Gia Lan cũng không có quyền lựa chọn mà bị gả cho Tiêu Viễn Phong, lúc ấy cha mẹ bà chính là nói với bà như vậy.
Bọn họ là một đòi trai tài gái sắc, cho dù là xuất thân hay địa vị cũng vò cùng xứng đôi, đương nhiên là được nhiều người ủng hộ.
“Nhưng bây giờ ngẫm lại, cho đến bây giờ, mẹ cũng không cảm thấy cách làm của ông bà ngoại là đúng.”
Tô Gia Lan bất đắc dĩ cười một tiếng: “Bọn họ chỉ quan tâm đến địa vị và tiền bạc, về phần sau khi kết hòn mẹ có thật sự hạnh phúc hay không, cũng không có ai quan tâm.”
Hai tay bà đặt trên xe lăn, khuôn mặt quý phái có chút bi thương, bà nói tiếp, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào: “A Nhiên, mẹ cũng là lần đầu tiên làm mẹ, khó tránh khỏi sẽ có chỗ làm không đúng. Trong việc giáo dục con cái, mẹ chỉ có thể học theo cách của ông bà để dạy dỗ con.”
“Mẹ cho rằng như vậy mới đúng, mặc dù nó trái với mong muốn cá nhân và hạnh phúc trong lòng mẹ, nhưng bản thân mẹ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bắt ép con cùng mẹ đeo lên những gông cùm sắt đá này.”
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn im lặng, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Tô Gia Lan.
Bà ấy quyến rũ có địa vị cao quý hơn bất cứ ai, nhưng chỉ có bản thân bà mới biết mình đã vượt qua cuộc đời bất hạnh này như thế nào.
Tô Gia Lan vất vả hơn nửa đời người, hai chân tàn tật còn chưa nói đến, nhưng người chồng đầu ấp tay gối chưa từng yêu thương bà, con trai bắt đầu ghi hận bà, bà bám vào cái gọi là cao quý và thể diện mà phải sổng cả đời này trong sự cô đơn.
Ở một khía cạnh nào đó, bà là một người phụ nữ tội nghiệp.
“A Nhiên, là mẹ làm không đúng, xin lỗi con, mẹ xin con hãy tha thứ cho mẹ.” Tò Gia Lan ngậm ngùi chua xót:
“Cho đến bây giờ mẹ mới hiểu được, những quan niệm kia là sai lầm, mẹ đã bắt đầu thay đổi, con hãy cho mẹ một cơ hội, được không?”