Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 391
Trong bệnh viện, ba người đã hoàn thành xét nghiệm ADN nhìn nhau.
Một xét nghiệm cho Giang Nguyệt và Thịnh Sóc Thành, và một cái dành cho Giang Nguyệt và Thịnh Cảnh Tây.
Một cái là “Xác nhận mối quan hệ huyết thống”, một cái là “Xác nhận mối quan hệ cha con”.
Tin tức đến thực sự đột ngột và ngoài dự đoán, vượt quá dự liệu của mọi người.
Một lúc lâu cũng không ai nói gì.
Thịnh Cảnh Tây mặc dù là người lắm lời, nhưng lúc này lại nhịn rất lâu, sau đó mới nói ra một câu không liên quan:
“Bố, dù gì cũng ở đây rồi, hay là hai chúng ta cũng xét nghiệm luôn đi?”
Thịnh Sóc Thành lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Thịnh Cảnh Tây sờ sờ mũi:”… Coi như con chưa nói gì nha.”
Cho dù bị Thịnh cảnh Tây nói đùa, Giang Nguyệt vẫn không khống chế được tâm tình của mình, nhìn mảnh giấy trong tay, cô luôn cảm thấy nó không có thật.
Giang Nguyệt gấp đi mở lại nhiêu íân và đọc đi đọc lại nội dung nhưng vần cảm thấy nó nằm ngoài phạm vi chấp nhận của mình.
Im lặng một lúc, Giang Nguyệt nói câu đầu tiên với giọng nói đầy khó khăn:”… Có thể là… nhầm lẫn không?”
Cò vẩn không thể tin được.
Sự thật bất ngờ này đến quá đột ngột, Thịnh Sóc Thành cũng không ngờ tới.
Khi nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói qua điện thoại rằng Giang Nguyệt có thể là con gái ruột của ông. Thì người luôn luôn trầm tính và bình tĩnh như Thịnh Sóc Thành lại gần như không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Tất cả những gì ông có thể nghĩ đến là phải làm xét nghiệm quan hệ cha con với Giang Nguyệt.
Hiện tại đã có được đáp án, Thịnh Sóc Thành lại không nói gì với Giang Nguyệt, quay sang Trương Nghị ra lệnh:
“Hợp đồng thừa kế tài sản trước đó vô hiệu, tôi muốn lập một cái mới.”
Đột ngột như vậy khiến Trương Nghị không kịp phản ứng, hỏi lại: “Điều khoản có gì không ổn sao?”
Nghĩ lại, anh ta nhận ra đây là Thịnh tổng có ý định chia lại tài sản thừa kế.
Muốn đền bù muộn màng cho đứa con gái thất lạc.
Trương Nghị lập tức mỉm cười, vội nói: “Được, tôi sẽ làm ngay.”
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Thịnh Sóc Thành không nói nữa, dùng đốt ngón trỏ gõ nhẹ lên trán.
Không biết lúc nào, hai dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt vốn đã nhăn nheo của ông.
Khi đã ngoài năm mươi, ông đột nhiên biết rằng người vợ yêu dấu đã qua đời của ông để lại cho ông một đứa con gái.
Ông không biết bản thân nên ngạc nhiên hay hối tiếc hơn đây?
ồng có hai đứa con, có cả trai và gái, nhưng lại mất đi người vợ yêu quý của mình.
Thịnh Cảnh Tây nhanh chóng tiếp nhận, mỉm cười khoác vai Giang Nguyệt, cười toe toét nói:
“Từ giờ trở đi, anh thật sự sẽ là anh trai em, từ giờ trở đi phải nghe lời anh, biết không hả?”
Hắn vừa mở miệng liền không ngừng lại được: “Sau này anh trai sẽ ủng hộ em. Không ai có thể bắt nạt em gái của Thịnh cảnh Tây, ai dám bắt nạt em, anh sẽ đánh bay bọn họ!”
“Cái đám cư dân mạng đó phải ngậm miệng lại, anh sẽ không cho phép họ nói một lời nào về em gái anh nữa, cấm tất cá!”
“Còn bà già họ Tô kia nữa, bây giờ anh sẽ nói cho bà ta biết, em là em gái ruột của anh, xem bà ta có còn dám cười nhạo em hay không, hừ!”
“Em không thấy từ đầu em đã rất giống em gái anh rồi sao? Bây giờ thì nó là sự thật rồi nè. Mà cũng không quan tâm, dù sao cũng phải là như vậy, anh là anh trai ruột của em!”
tt it
Thịnh Cảnh Tây nói rất nhiều, đột nhiên dừng lại: “Xin lỗi em gái, anh trai có chút xúc động quá, còn nói nữa anh sẽ không nhịn được mất, anh phải trốn đi khóc một chút…”
Nói xong liền quay người chạy về phía nhà vệ sinh.
Hắn thật sự có một người em gái!
Năm đó mẹ đã không hề nói dối, người em gái mà hắn chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Loại cảm giác xuất thần này khiến cho người vốn bất cần như Thịnh Cảnh Tây không thể kìm nén được cảm xúc.
Từ bây giờ trở đi, cuối cùng cũng có người để cho hắn bảo vệ.
Nhìn thấy Thịnh cảnh Tây vội vã chạy trốn, Giang Nguyệt không khỏi bật cười trong giây lát.
Thịnh Sóc Thành â’n khóe mắt ướt át, bất lực cười, bộ dáng hận rèn sắt không thành thép:
“Thằng nhóc cảnh Tây từ nhỏ đã như vậy, nhìn như suốt ngày không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng thực ra trong lòng rất mềm yếu, hy vọng con không ghét nó.”
Giang Nguyệt gật đầu, sương mù dâng lên trong mắt, cô mỉm cười: “Con sẽ không.”
Mái tóc đen của Thịnh Sóc Thành đã hoa râm, khuôn mặt vẫn sâu thẳm và nghiêm nghị như trước, nhưng đôi mắt lại hiền lành hơn nhiều.
Đó là cách một người cha nhìn con gái mình.
Nhìn lại “mối quan hệ gia đình” trong quá khứ của mình, Giang Nguyệt chỉ cầm thấy nó giống một giấc mộng thật viển vông.
Chu Ninh Vân suốt ngày cằn nhằn phàn nàn, cha Giang mỗi ngày đều uống rượu chơi bài.
Chưa kể đến em trai Giang Dự từ khi còn học trung học đã trốn học mỗi ngày, đi theo đám lưu manh xã hội đen.
Điều duy nhất không thay đổi là cô chưa bao giờ được đối xử tốt.
Luôn bị coi thường, bị sai khiến, không bao giờ được những người gọi là “người thân” yêu thương.
Giang Nguyệt đương nhiên nghĩ đến việc thoát khỏi ngôi nhà đó. Nhưng cô bị ràng buộc bởi cái gọi là “tình cảm gia đình”, nghĩ mình không thể lạnh lùng và vô tâm như vậy.
Hóa ra đó hoàn toàn không phải là nhà của cô, cũng không phải là cuộc sống của cô.
Cuộc sống của cô nên đầy đủ, ấm áp, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Cuộc sống vốn phải thuộc về cô…
Thịnh Cảnh Tây bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi, nhưng đôi mắt lại hơi đỏ.
Hắn vừa đi tới, Giang Nguyệt liền gọi: “Anh trai.”
Thịnh Cảnh Tây:”… Đừng gọi nữa, nếu em gọi như vậy anh sẽ khóc tiếp mất.”
Giang Nguyệt cố ý trêu chọc hắn, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không khỏi bật cười.
Kiều Cẩn Nhuận lúc này cũng vội vàng đến, đưa túi hồ sơ trong tay cho Thịnh Sóc Thành:
“Thịnh tổng, đây là hồ sơ liên quan về việc vợ của ngài khi ở bệnh viện phố Hỷ Lạc.”
Thịnh Sóc Thành gật đầu, nhận lấy túi tài liệu: “Cám ơn.”
Lúc này, Kiều cấn Nhuận quay đầu lại, nhìn vào mắt Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói:
“Hóa ra chúng ta quen biết nhau từ nhỏ.”
Giang Nguyệt nhìn Kiều cấn Nhuận, một lát mới lên tiếng:”… Xin lỗi Bác sĩ Kiều, tôi không nhớ gì cả.”
Tuổi thơ của cô thật bi thảm, cô thực sự không có nhiều ký ức.
Kiều Cấn Nhuận cũng không để ý, chỉ cười nói: “Không sao đâu, chỉ cần tôi nhớ cô là được.”
Cô gái nhỏ trong lòng anh giờ đây cuối cùng đã được đoàn tụ với gia đình của mình.
Mặc dù cô không còn nhớ anh nữa, nhưng cô sẽ được hạnh phúc, bắt đầu từ bây giờ.
Điều này khiến anh ta cảm thấy quý giá.
ở góc cuối hành lang bệnh viện, có hai cái bóng in trên sàn.
Tiết An lén lút thò đầu ra, một lúc sau mới lặng lẽ rút lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Anh mặc bộ vest màu xám nhạt, áo sơ mi hơi nhăn nheo vì chạy vội, nhưng anh cũng không quan tâm, thậm chí không thèm quay đầu lại.
Tiết An thấp giọng hỏi: “Tiêu tổng, anh có muốn tới nói mấy câu không?”
Tiêu Kỳ Nhiên rũ mắt xuống, tia lửa giữa các ngón tay càng ngày càng gần, gần như đốt cháy ngón tay anh.
Gió thổi vào từ cửa sổ, thổi bay làn khói.
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên rất nhẹ: “Không cần.”