Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 392
Tiêu Kỳ Nhiên chậm chạp quay đầu lại: “Không cần, không có gì để nói!”
Tiết An trầm mặc một lát, vẫn cảm thấy có chút bất công cho sếp mình: “Nhưng anh vẫn luôn bận rộn tìm kiếm manh mối, nên báo cho chị Giang Nguyệt hay chứ.”
“Không cần thiết.” Tiêu Kỳ Nhiên thờ ơ: “Tôi làm vậy không phải để cô â’y phải cảm ơn tôi.”
—
Anh không có ý định đó.
Điều duy nhất anh cảm thấy buồn là anh không thể chia sẻ niềm vui với CÔ.
Đầu hành lang bên kia mơ hồ vang lên tiếng cười, anh dập tàn thuốc trong tay, trong lòng có chút đau xót.
Tiết An thấy vậy không nói gì nữa, chỉ cảm thấy buồn bã.
Bây giờ mọi thứ đang đi theo hướng tốt nhưng hai người bọn họ lại không bao giờ có thể quay lại quá khứ.
Giống như hai đường thẳng cắt nhau, chúng đã từng có một giao điểm, nhưng chẳng bao lâu chúng sẽ tách rời nhau trên đường riêng cho đến khi không còn được nhìn thấy nữa.
Thật đáng tiếc…
Sau khi tiêu hóa tin tức, Thịnh Sóc Thành dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu thu xếp trên đường về. ông nói rằng sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn, chiêu đãi những người quen cũ từ mọi tầng lớp để chúc mừng việc tìm lại được đứa con gái đã thất lạc từ lâu của mình.
ở tuổi của Thịnh Sóc Thành, ông ấy thực sự thích yên tĩnh hơn ồn ào.
Nhưng trong vấn đề này, ông đặc biệt muốn làm lớn chuyện, muốn mọi người đều phải biết về con gái của Thịnh Sóc Thành ông.
Chỉ cần đó là thứ ông có thể đưa cho con gái mình thì ông sẽ không
từ bất cứ thứ gì.
Nghe Thịnh Sóc Thành an bài cho những người phía dưới, Giang Nguyệt do dự muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói như thê’ nào.
Thịnh Cảnh Tây quan sát cô muốn nói rồi lại thôi nên lên tiếng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói sao?”
Lúc này Thịnh Sóc Thành mới dời điện thoại ra xa, nhìn sang phía cò.
Cảm nhận được hai ánh mắt quan tâm chiếu tới, Giang Nguyệt véo ngón tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cô do dự rồi nói: “Chú Thịnh…”
Vừa mở lời, cô chợt nhớ ra Thịnh Sóc Thành chính là cha cô, tiếp tục xưng hô là “chú” cũng không thích hợp.
Nhưng sự thay đổi xưng hô đột ngột khiến cô thực sự không thoải mái, và rất khó nói ra miệng.
Thịnh Sóc Thành gật đầu, trong lòng minh mẫn, cũng không làm Giang Nguyệt khó xử, “Đừng vội đổi lời, con có thể tiếp tục gọi ta là chú.”
Danh xưng chỉ là thứ yếu, chỉ cần Giang Nguyệt cảm thấy thoải mái, hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Giang Nguyệt cảm kích nhìn ông, hít sâu một hơi nói: “Mặc dù nói ra điều này có chút xấu hổ… Nhưng con có thể yêu cầu chú tạm thời đừng công bố tin tức này ra công chúng được không ạ?”
Cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt Thịnh Sóc Thành, cô giải thích: “Con muốn tiêu hóa nó trước, điều này quả thực có chút khó tin đối với con, và…”
Cô nghĩ ra lý do thích hợp nhất: “Con có một bộ phim sẽ ra mắt vào tháng sau, không muốn gây quá nhiều sự chú ý.”
“Toàn bộ đoàn làm phim đã dành rất nhiều tâm huyết và công sức cho bộ phim này, con không muốn vì lý do cá nhân của mình gây ảnh hưởng gì thêm.”
Danh tiếng hiện tại của cô đang bị xáo trộn, hiện tại cũng là thời điểm tuyên truyền của bộ phim.
Nếu vào thời điếm này đột nhiên lộ ra cô là con gái của một tập đoàn tài phiệt, diễn biến của sự việc có lẽ sẽ càng khó kiếm soát hơn.
Điều quan trọng nhất là cô không muốn cuộc sống của chính mình bị phóng đại vô hạn và bị chỉ trích bởi những người không liên quan.
“Được không ạ?”
Sau khi nói xong, trong lòng Giang Nguyệt vần có chút lo lắng, không biết Thịnh Sóc Thành có đồng ý hay không.
Ý định khoe con gái của ông lúc nãy rất rõ ràng.
Ánh mắt thâm trầm của Thịnh Sóc Thành dừng lại trên mặt cô, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Giống như đang lo lắng, cũng giống như là quan tâm.
Một lúc sau, nụ cười trên mặt ông dần nhạt đi, từ từ trở lại bình tĩnh.
Đòi mắt sâu thẳm của ông chạm mắt Giang Nguyệt, thật lâu sau ông mới mỉm cười thở dài:
“Hai đứa trẻ mà A Chỉ để lại cho tôi, không ai trong số chúng ngoan ngoãn cả, sẽ chỉ khiến tôi đau đầu.”
“Nếu đây là điều con muốn, bố đương nhiên tông trọng.” ồng hất cầm về phía Thịnh cảnh Tây:
“Khi bố đề nghị nó kế thừa công việc kinh doanh của gia đinh, nhưng nó lại nhất quyết muốn ra nước ngoài thi đấu, bố cũng có ngăn cản đau.”
“Đừng quá áp lực, cứ làm những gì mà con muốn làm. Dù con có làm gì thì nhà họ Thịnh cũng sẽ ủng hộ con.” Õng nghiêm túc nói xong, lại ho một tiếng, liếc nhìn Thịnh cảnh Tây bằng ánh mắt cánh cáo:
“Nhưng vẫn phải trong khuôn khổ thôi.”
Thịnh Cảnh Tây lập tức không vui, nhún nhún vai nói: “Sao việc gì bố cũng lôi con vô được hết vậy?”
Thịnh Sóc Thành giả vờ hơi tức giận, trừng mắt nhìn anh nói: “Chỉ cần anh có thể làm gương tốt cho em gái anh, tòi sẽ không lấy anh làm tấm gương tiêu cực cho mọi việc nữa.”
“Tôi đã đau đầu vì sự kém cỏi của anh rồi. Cuối cùng, tôi cũng có thêm được một đứa con gái, đừng làm hư con gái tôi.”
Nhìn thấy hai cha con lại cãi nhau, khóe miệng Giang Nguyệt cong lên.
Lúc ở ngoài Thịnh Sóc Thành rất nghiêm túc và sâu sắc, nhưng ở nhà lại rất dễ gần, lịch thiệp và thân thiện.
Chính vì điều này mà Thịnh cảnh Tây đã có thể phát triển phong cách giải quyết mọi việc lạc quan như vậy, mặc dù mất mẹ khi còn nhỏ.
Môi trường mà một người lớn lên có thể tạo nên hoặc phá hủy một con người.
Điều này không phải không có lý do.
Cuộc sống vần tiếp diễn như thường lệ.
Mọi thứ dường như vẫn như cũ, nhưng Giang Nguyệt vần có thể phát hiện ra một số thay đổi tinh tế.
Trong thẻ ngân hàng cò thỉnh thoảng sẽ có thêm tiền, chuyên gia tư vấn tài sản thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho cô để hỏi xem cô có cần tư vấn không,…
Dù không kiếm tra nhưng trong thâm tâm cô cũng biết rằng Thịnh Sóc Thành đã bí mật chia tài sản dưới tên cô.
Ngay cả Thịnh cảnh Tây cũng không biết có phải đột nhiên giác ngộ ra hay không, mà lại suốt ngày ở công ty, còn có ý định phát triển khu trung tâm thương mại.
Thỉnh thoảng, Giang Nguyệt sẽ đến công ty đế đưa bữa ăn cho Thịnh Cảnh Tây sau khi kết thúc một vở kịch hoặc khi không có sắp xếp biểu diễn.
Thấy anh bỏ đi thái độ bất cần thường ngày mà giao tiếp với những người giám sát nội bộ của công ty, cô có cám giác như “đứa con trong nhà mình đã lớn”.
Nhân giờ nghỉ trưa, Giang Nguyệt đẩy cửa đi vào văn phòng, mỉm cười đặt hộp cơm trưa lên bàn đối diện:
“Gần đây anh làm việc vất vả như vậy là vì sợ em tranh đoạt tài sản gia đình với anh sao?”
Thịnh Cảnh Tây quả nhiên điềm tĩnh hơn trước, ngẩng đầu nhìn cò, thật lâu không lên tiếng.
Vào đêm nhận lại Giang Nguyệt, Thịnh Sóc Thành đã nói chuyện riêng với Thịnh cảnh Tây.
“Sau năm nay, bố sẽ năm mươi tám tuổi.” Vẻ ngoài của Thịnh Sóc Thành được duy trì tốt, nhìn có vẻ tràn đầy sinh lực, nhưng con người sẽ luôn già đi, đây là sự thật bất biến.
Càng lớn tuổi thì càng có thể cảm nhận được sự tàn khốc của thời gian trôi qua.
Thịnh Sóc Thành nói: “Bố luôn phải đi trước các con, không thể bảo vệ các con cả đời. Em gái con đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới về lại được với gia đình.”
“Con là anh trai, con phải có nghĩa vụ bảo vệ em gái mình.”
Thịnh Sóc Thành hiếm khi hút thuốc, nhưng trong cuộc trò chuyện giữa hai cha con này, ông lại phá lệ châm một điếu thuốc.
Sau khi khói tan, Thịnh Sóc Thành thở dài.
“Cảnh Tây, bố muốn con trở thành chỗ dựa cho em gái con – sau khi bố rời đi.”
Thấy Thịnh cảnh Tây hồi lâu không trả lời, Giang Nguyệt cười nói: “Nếu biết điều này sẽ khơi dậy dã tâm của anh, em đã sớm đồng ý việc…”
Thịnh Cảnh Tây đột nhiên nói: “Lúc mẹ rời đi, anh còn rất nhỏ, chưa hiểu chuyện gì cả, thật sự không thể bảo vệ được mẹ. Nhưng bây giờ thì đã khác rồi. Anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ em gái mình.”
“Anh muốn bảo vệ em!”
—