Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 394
Nghe Giang Nguyệt nói mình dễ mệt mỏi, một cô gái nhỏ lập tức gật đ’âu tỏ vẽ hiểu: “Trong trường hợp này, chị cần phải ngủ một giấc thật ngon.”
Lần cuối cùng cô có một giấc ngủ ngon là khi nào nhỉ?
Giang Nguyệt cũng không nhớ rõ lắm.
Thiếu ngủ sẽ khiến cô quên đi rất nhiều chuyện, rất nhiều ký ức bắt đ’âu mo hồ, cô thường không phán biệt được hiện tại đang mơ hay là thật.
Thời điếm cô hoảng hốt càng ngày càng nhiều, khó tránh khỏi khiến cho chị Trần chú ý.
Lúc chị Trần giúp Giang Nguyệt dọn dẹp lại phòng, cô ấy thấy lọ melatonin rỗng ở đầu giường, còn có carbamazepine và paroxetine đã hết từ láu đang nằm trong thùng rác.
Vì thế, cô ấy nói chuyện riêng với Giang Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, gần đây em cảm thấy thế nào?”
Cô trà lời nhanh chóng: “Em ổn.”
Chị Trần dừng một chút: “Bệnh rối loạn lưỡng cực trước đây của em thế nào rồi, chị thấy gần đây em không uõng thuốc.”
“Khi em trờ về Bắc Thành gặp bác sĩ, bác sĩ đã kiếm tra cho em, nói rằng em đã hồi phục.” Giang Nguyệt bắt đầu nói dối không giới hạn, thậm chí cỏ g’ân như tin vào những lời mình nói:
“Hơn nữa uống thuốc sẽ ảnh hưởng đến não bộ, em không muốn tuối còn trẻ mà biến thành ké ngốc.”
Thấy cò nói thẳng thân và tự nhiên nên trong lòng chị Trần yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghi ngờ cô: “Cũng đúng, đã là thuốc thì đều có ba phần độc, đã
là thuốc thì đều có ba phần độc, đã hồi phục thì đừng lúc nào cũng uống thuốc. Đúng rồi, sao em lại bắt đ’âu uống melatonin?”
“Đoàn kịch nhận kịch bãn mới, g’ân đáy em đang cố gắng nhập vai, hơi căng thắng.”
Mặt Giang Nguyệt không đỏ, tim không đập, nói chuyện còn nũng nịu: “Được rồi, chị Trần, em thật sự không sao, mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Tốt nhất em đừng giấu chị.” Chị Trần cảnh cáo cò một câu: “Bản lĩnh khác thì không có nhưng công phu gạt người lại vô cùng nhuân nhuyễn, chuyện gì cũng cất ở trong lòng không nói ra, sớm muộn gì cũng
khiến mình mang bệnh.”
Giang Nguyệt dừng một chút, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước: “Chị Trần, đừng lúc nào cũng lo lắng cho người khác, em không sao.”
“Còn không phái do trước đây em…” Chị Trần nói được một nửa, không muốn nhớ lại chuyện thương tâm trong quá khứ nên tạm thời sửa miệng nói:
“Tóm lại, em không được làm loạn một mình nữa đâu đấy!”
Giang Nguyệt cười nói: “Lần sau, em sẽ lấy cái chết tạ tội.”
Lúc đó, chị Trần cho rằng đây chẳng qua chỉ là một câu đùa.
Nhưng không ngờ sau này lời đùa lại thành thật…
Ngày 20 tháng 11 là sinh nhật của Thịnh Sóc Thành.
Dựa theo thói quen làm việc của ông ấy, mọi chuyện đều ưu tiên đơn giàn và khiêm tốn.
Mặc dù ban đầu cũng không có ý định mờ tiệc chúc mừng với người ngoài nhưng những chuyến quà cáp vẫn được đưa đến biệt thự, Thịnh Sóc Thành thật sự phiên lòng khi nhìn chúng nhưng lại không thế từ chối.
Một số nghi thức và lễ nghi không thể tiết kiệm, đến đều là tâm ý, vì vậy ông ấy chỉ đành tổ chức tiệc rượu vào buổi trưa, khách sáo nói lời cám ơn.
Tuy nhiên, một khi con người già đi, vào một sô’ ngày đặc biệt, họ muốn quây quần bên gia đình.
Vì thế, ông ấy nói với Thịnh cánh Tây và Giang Nguyệt, kêu hai người buổi tối cùng nhau đến chồ Trình Nghênh Xuân ăn một bữa cơm.
Đương nhiên Trình Nghênh Xuân rất vui vé, trước mấy ngày đã bắt đầu chuẩn bị, đi theo báo mầu đến siêu thị mua nhiều loại nguyên liệu, bận rộn chuấn bị trước sau.
Chỉ chờ nghênh đón một lớn hai nhỏ.
Đến ngày, sáng sớm Trình Nghênh Xuân đã bắt đầu bận rộn.
Buổi trưa Thịnh Sóc Thành xã giao xong, đi thắng tới nhà Trình Nghênh Xuân, cho nên đến tương đối sớm, còn hai người trẻ tuổi đến trễ một chút, nói là bên ngoài tuyết rơi nên đường hơi kẹt xe.
Lúc này họ mới chú ý tới những bông tuyết lớn đã rơi bên ngoài cửa số, một lớp tuyết mỏng đã xuất hiện trên mép cửa số, sương trắng cũng ngưng tụ trên cửa sổ.
Dự báo thời tiết nói rằng thời tiết năm nay bất thường, nhiệt độ trên câ nước có xu hướng giảm rõ rệt.
Mùa đông lạnh hơn qua mỗi năm.
Nhiệt độ ở Bắc Thành thấp, mỗi mùa đỏng tuyết rơi dày là điều bình thường, nhưng Hoa Thành hiếm khi có tuyết chứ đừng nói đến loại tuyết lớn và dày này.
Một số nhà phân tích khí tượng cho biết năm nay sẽ là năm lạnh nhất trong những năm gằn đây.
“A Thành, anh kêu hai đứa nhỏ lái xe chậm một chút, an toàn là trên hết.” Trình Nghênh Xuân trong lúc bận rộn còn không quên dặn dò Thịnh Sóc Thành một câu.
Từ khi biết Giang Nguyệt là cháu gái ruột của mình, Trình Nghênh Xuân vô cùng hưng phấn, cá ngày ồn ào báo Giang Nguyệt tới đây một chuyến.
Thịnh Sóc Thành còn trêu chọc bà, nói cũng không phái là lần đầu tiên gặp.
Trình Nghênh Xuân trực tiếp đáp lại một câu: “Tòi cũng không tin annh có thế bình tĩnh khi biết con bé là con gái ruột của mình.”
Thịnh Sóc Thành:”…”
Ông ấy thực sự không quá bình tĩnh.
Trời chập tối, hoàng hôn dần buông xuống tứ hợp viện, có ánh đèn xe chiếu ngoài cửa sổ.
Chuông cửa vang lên, Thịnh cánh Tây và Giang Nguyệt lần lượt đi vào.
Thịnh Cảnh Tây mặc một chiếc áo len cổ cao có họa tiết mềm mại, hôm nay là sinh nhật bố, anh ta bớt đi vẻ tùy tiện thường ngày, thay vào đó là khí chất quý còng tứ của hào môn thế gia.
Giang Nguyệt mặc một chiếc áo khoác nhung dài màu hoa cà, bên trong mặc một bộ váy họa tiết phù điêu màu trắng, đế lộ đói chân dài thon thá.
Mái tóc của cô cũng được uốn nhẹ nhàng, cuộn bồng bềnh ra sau đầu, cá người trông giống như một phụ nữ quý tộc thập niên ba mươi, rất cổ điển.
Gần đây, Thịnh cảnh Tây đã trướng thành hơn rất nhiều, lông mày hơi có phong thái của Thịnh Sóc Thành. Còn Giang Nguyệt vốn đã dưỡng thành khí chất lãnh đạm và kiều diễm trong giới giải trí, khiến người ta chi có thể đứng nhìn từ xa.
Hai anh em đứng chung với nhau vô cùng đẹp mẳt.
Căn phòng ấm áp, Giang Nguyệt cởi áo khoác ra treo lên móc áo, vừa ngồi xuống ghế sô pha, Trình Nghênh Xuân đã nắm tay cô.
“Giống, thật sự rất giống!” Trình Nghênh Xuân mỉm cười, nếp nhăn hiện rõ nhưng bà không nhịn được nước mât, ngay cả bàn tay cũng hơi run rấy:
“Trở về là tốt fôi, trỡ về là tốt fôi…”
Giang Nguyệt đặt bàn tay lên người bà, nhẹ nhàng vồ về, ánh mắt nhất thời ươn ướt.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cháu, bà đã có câm giác thân thiết, luôn mong muốn được gặp cháu mỗi ngày.” Trình Nghênh Xuân lau nước mắt, lại cười:
“Không ngờ, cháu lại là cháu gái ruột cùa bà.”
Thịnh Sóc Thành đặt tờ báo trong tay xuống, vui vẻ nói đùa: “Cái này gọi là mối quan hệ xuyên thế hệ, duyên số không thế đoán được.”
Thịnh Cánh Tây không vui lắm: “Con cũng là cháu ruột của bà, sao bà lại không có duyên như vậy với cháu?”
“Sao lại không?” Trình Nghênh Xuân liếc mắt nhìn anh ta một cái:
“Ngày cháu đua xe gặp tai nạn, bà đang chuấn bị thêu một cái khăn tay, kết quá lấy một cây kim trong hộp ra thì đã bị gãy, bà liền dự cảm sẽ có chuyện xấu xảy ra.”
Bà mỉm cười rất hiền từ, nói với Thịnh Cánh Tây như đang dỗ dành: “Đây có được xem là bà cỏ duyên với cháu không?”
Lúc này Thịnh cảnh Tây mới hài lòng, cười ha ha: “Cháu biết trong lòng bà có cháu mà.”
“Còn cười.” Sắc mặt Thịnh Sóc Thành trâm xuống: “Nhớ ăn không nhớ đánh, vì con bị tai nạn mà bà đã rất lo lắng, còn con lại không để trong lòng chút nào.”
“Hõm nay sinh nhật của bố, sao bố lại tức giận.” Thịnh cánh Tây bĩu mòi, không sửa được tật xấu:
“Tức giận sẽ khiến già nhanh, bố nên chú ý hơn một chút.”