Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 400
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề rơi trên mặt Giang Nguyệt, giọng nói bình tĩnh: “Em biết ý nghĩa của sợi dây chuyên này, nó không phải là một món quà tùy tiện, cho nên em mới lựa chọn mang nó đi.”
Trong lòng Giang Nguyệt thắt lại: “…Tôi không có ý gì khác.”
“Bởi vì em câm thấy tình yêu của tôi dành cho em đáng để ghi nhớ nên em mới muốn mang nó theo phải không?”
Giang Nguyệt cúi đầu, nhiều lần kìm nén nước mắt.
Anh tiến lại gần và lau nước mắt cho cô bâng tay phái không bị thương của mình:
“Em nghĩ tình yêu là thứ quý giá nhất của em, nhưng em có bao giờ nghĩ rằng nó cũng quan trọng không kém đối với tôi không?”
“Tôi yêu em, vì vậy em là người quý giá nhất đối với tôi.
Vậy mà em lại thân nhiên ra đi, lấy đi thứ quý giá nhất của tòi.”
“Tôi đã nói rồi đúng không, đời này tôi yêu hai thứ, một là hội họa và hai là em.”
“Em có bao giờ nghĩ rằng nếu sau khi em rời đi, tôi không thể chấp nhận sự ra đi của em, liệu tôi có đi theo con đường giống em không? Liệu tôi có giống em, lựa chọn cái…”
Chữ “chết” cuối cùng còn chưa nói ra, Giang Nguyệt nghẹn ngào thở dốc, hoảng sợ ngước đôi mắt đỏ hoe lên, dùng tay đè môi anh lại:
“Đừng nói những lời như vậy.”
Cô không muốn anh chết.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhìn cô, giơ tay nâm lấy ngón tay cô, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay: “Nếu em không muốn tôi chết, vậy thì em phải sống thật tốt.”
“Muốn chết thì chúng ta cùng chết.”
Giang Nguyệt cắn chặt môi, thân thế run rẩy theo từng hơi thở.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe những lời này.
Lần trước, khi cô phát tác đã vô thức chạy vào dòng xe đông đúc, anh cũng hét lên với cô.
Cô là một kẻ điên, anh cũng vậy.
ở một mức độ nào đó mà nói, hai người bọn họ giống như đồng phạm không tuân theo kỷ luật, chẳng qua so với Giang Nguyệt thì Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh hơn, trâm ổn hơn.
Bên ngoài anh là người đứng đầu ưu tú, nhưng thực chất anh là một kẻ liều lĩnh ích kỷ.
Cũng giống như cô.
Khi Giang Nguyệt đang suy nghĩ vấn vơ, Tiêu Kỳ Nhiên đã tiến lại gần cô, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô:
“Tôi đang nói chuyện với em, sao em không chú ý?”
“… Tôi cảm thấy mình là một người tồi tệ.”
“Tồi tệ?”
“Tôi rất hèn nhát, khi gặp phải điều gì đó khiến tôi sợ hãi, tôi luôn muốn chạy trốn ngay lập tức. Có phải rất đạo đức giả không?”
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô muốn nói chuyện liền ngừng hôn cô, nói: “Nói cho tôi biết em sợ điều gì, chúng ta giải quyết từng cái một.”
Ánh đèn trong phòng bệnh chiếu lên mặt anh, vẻ mặt anh rất bình tĩnh và kiên nhẫn.
Không đợi cô trà lời, anh đã trả lời thay cô: “Em sợ bóng tối, sợ lạnh, sợ cô đơn một mình, càng sợ tất cá những gì em có sẽ đột nhiên biến mất.”
Giang Nguyệt sửng sốt, toàn thán đều có cảm giác run rẩy.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh hiểu cô rõ đến vậy.
Hiểu sự hoảng loạn của cô, hiểu nỗi đau của cô, hiếu sự sợ hãi của cô.
Anh ôm cô thật chặt, thì thầm với cô: “Nếu em sợ bóng tối thì chúng ta sẽ đi công viên giải trí, đến lâu đài, đến nơi ánh sáng không bao giờ tắt.”
“Nếu em sợ lạnh, chúng ta sẽ đến sống ở những khu vực ấm áp, Vancouver, New Zealand, úc… đến bất cứ nơi nào em thích.”
Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên rất bình thản, nhưng lại tuyệt đối có hiệu quả: “Nếu như em sợ cô đơn, vậy từ nay về sau tôi sẽ ở bên cạnh em, không bao giờ rời xa em.”
“Về phần em sợ mọi thứ mình sở hữu sẽ biến mất, tôi không dám hứa hẹn thay người khác, nhưng ít nhất tôi sẽ luôn ở bên em… miễn là em cần.”
Anh thậm chí còn phái thêm “miễn là em c’ân” vào cuối câu.
Thân thể Giang Nguyệt bắt đầu run rẩy, cô cảm giác được một dòng điện ấm áp dâng trào trong lồng ngực, mẳt cũng nóng bừng, trái tim như bị bóp chặt.
Anh ôm chặt cô vào lòng, dùng sức đến nỗi vai cô gần như cám giác được đau nhức.
Ánh mắt hai người chạm nhau, quấn chặt không rời, cuối cùng không biết là ai chú động hôn trước.
Lúc đầu cổ họng Giang Nguyệt có chút nghẹn lại, nhưng dần dần đỡ hơn, cô vô thức đan mười ngón tay của hai người vào nhau, nhưng lại xem nhẹ một chuyện…
Người đàn ông đột nhiên nhăn mặt đau đớn, Giang Nguyệt chợt nhớ tới tay trái của anh đang bị thương, vội vàng tách ra, lo lắng hỏi:
“Có phái làm đau anh rồi không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu, nhìn thấy vết máu rí ra từ miếng gạc, anh thản nhiên nói:
“Nơi này không quá đau, nhưng nơi khác rất đau.”
Giang Nguyệt không rõ nguyên nhân, còn ân cần hỏi: “Đau ờ đâu?”
Tiêu Kỳ Nhiên không trực tiếp trá lời cô mà nắm tay cô đặt đến nơi cần đặt, ghé sát vào tai cô thì thầm: “ở đây.”
“Nơi này đau quá, phái làm sao bây giờ?” Anh nửa đùa nửa thật hỏi cô.
Mặt Giang Nguyệt nóng bừng, vội vàng thu tay lại.
“Lưu manh.”
“ừ.”
Vê điềm này, anh luôn thú nhận.
Tiêu Kỳ Nhiên ra ngoài thay băng gạc một íân nữa, lúc anh quay lại, Tiết An cũng đi theo vào, trong tay còn ôm ga trái giường mới tinh.
Trong phòng bệnh còn có một cái giường trống khác, Tiết An nhanh chóng trải ga giường và chăn bông lên, sau đó quay người báo cáo với Tiêu Kỳ Nhiên:
“Tiêu tống, đã sắp xếp xong rồi.”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Vất vá rồi.”
Giang Nguyệt khó hiếu: “Tối nay anh muốn ngủ ở đây à?”
“Vừa rồi đã hứa với em.” Anh thán nhiên trá lời: ‘Tôi sẽ luôn ở bên em, một tấc cũng không rời.”
“… Tôi tưởng anh đùa.”
“Tôi không bao giờ đùa.” Anh dừng lại: “Đặc biệt là khi liên quan đến em.”
Vậy là Tiêu Kỳ Nhiên thật sự ngủ ở chỗ này một đêm.
Bởi vì tình trạng của Giang Nguyệt cũng không quá nghiêm trọng, cô ở phòng bệnh bình thường, Tiêu Kỳ Nhiên cũng chịu khó ngủ trên giường bệnh một đêm.
Nhìn đáy mắt anh phát xanh vì cã đêm ngủ không ngon, Giang Nguyệt cám thấy có chút áy náy, hỏi hôm nay có thể xuất viện không.
“Có thế, em muốn đi đâu?” Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu, hỏi ý của cô.
Kể từ hôm qua, anh đối với Giang Nguyệt là nói gì nghe nấy.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, nói với Tiêu Kỳ Nhiên: “Tôi còn chưa muốn trở về. Tôi chưa nghĩ ra cách đối mặt với chị Trần và những người khác…”
Tiêu Kỳ Nhiên tỏ vẻ thông câm, cho cô một ý kiến: “Em có muốn quay lại Thụy Uyến không? Tôi sẽ đi cùng em.”
Thụy Uyến là nơi cô sống lâu nhất, môi trường quen thuộc càng có lợi cho bệnh tình của cô chuyển biến tốt hơn.
Anh cũng có thế nhân cơ hội thích hợp thuyết phục cô điều trị tâm lý.
Tiêu Kỳ Nhiên làm việc nhanh gọn, rất nhanh đã mua xong vé máy bay, lại gọi điện thoại cho chị Trần nói rõ tình huống, nói sẽ đưa Giang Nguyệt trở lại Bắc Thành để thư giãn.
“Chỉ cần điều đó tốt cho Nguyệt Nguyệt thì tôi không có bất kỳ ý kiến gì.” Chị Trần nói trong điện thoại:
“Ngoài ra, tôi muốn hỏi, ngày 1 tháng 12 tuần sau em ấy có thế tham dự buổi công chiếu ‘Tú Nương” không? Tôi có thế sửa đổi kế hoạch trước.”
Tiêu Kỳ Nhiên quay đầu lại nhìn Giang Nguyệt.
Trong tay cô cầm vali, đứng một mình ở đó, dáng người rất gầy, giống như có thể bị gió thổi bay đi.
Tiêu Kỳ Nhiên thu hồi ánh mắt, nói vào điện thoại: “Cho cô ấy thêm chút thời gian.”