Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 402
Không ngờ Tiêu Kỳ Nhiên lại vòng vo, dùng phương pháp này đế khiến cô chủ động lựa chọn.
Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Anh đang tính kế tôi.”
“Không phải là đang tính kế.” Tiêu Kỳ Nhiên nhéo nhéo mặt cô: “Chỉ là một biện pháp nhẹ nhàng thôi, quyết định vẫn là tùy em.”
“Nếu như em vẫn không cảm thấy thoải mái, vậy chúng ta lại có thế bỏ qua. Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Anh không ép buộc hay thúc giục cô.
Cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.
Giang Nguyệt mím chặt môi, một lúc sau mới ngấng đầu lên nói: ”Tôi chí muốn được bác sĩ tâm lý trước đây chữa trị.”
Trị liệu tâm lý là một quá trình dần dần mố xẻ cảm xúc của bàn thân, người bệnh cần có đủ niềm tin vào bác sĩ, thường xuyên thay đối bác sĩ và nhiều lần bộc lộ nội tâm cũng là một tác hại vô nghĩa.
“Bác sĩ Chu Thành phải không? Tôi đã hẹn trước với anh ấy rồi.”
“Làm sao anh biết?”
“Tôi hỏi bác sĩ Kiều.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trá lời: “Anh ta nói trước đây đã giới thiệu cho em một bác sĩ, hai người chắc cũng khá hợp nhau phái không?”
Giang Nguyệt vô thức kéo mép chăn:”… Cũng được.”
Chu Thành quà thực là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, anh sẽ lặng lẽ lắng nghe lời nói của cô, bình tĩnh và khách quan phân tích tình huống cùa cô, anh sẽ không bao giờ an ủi cô như một đứa trẻ.
Theo anh, mỗi người đều có những vấn đề tâm lý nhất định do áp lực cuộc sống, gia đình, điều này là bình thường và không cần phái quá đặc biệt.
Việc điều trị tâm lý là điều đau đớn, nhưng nếu có được một bác sĩ tâm lý giỏi thì hiệu quả sẽ tự nhiên tăng gấp đôi.
Tiêu Kỳ Nhiên thực sự rất kỹ càng, gần như đã chuấn bị sẵn sàng mọi thứ, chỉ chờ đợi câu trá lời của Giang Nguyệt.
Vê việc phải đợi bao lâu, anh cũng không nghĩ tới.
Nhưng vẫn là câu nói đó – anh có rất nhiều thời gian để chờ cô.
Cuối cùng, Giang Nguyệt hít một hơi thật sáu, khẽ mỉm cười: “Vậy thì đi gặp bác sĩ đi, vì anh Tiêu đã thành tâm như vậy mà.”
Khi cò gọi “anh Tiêu”, giọng điệu hơi cao lên của cô có cảm giác kiêu ngạo, giống như một chiếc lông vũ cọ vào chóp trái tim anh.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại.
Lần tới khi ở trên giường, phái để cho cô gọi thêm vài lần nữa…
Ăn trưa xong, Tiêu Kỳ Nhiên dẫn Giang Nguyệt tới phòng khám tâm lý của Chu Thành, đối phương đã đợi cô rất lâu.
Trước khi gặp Giang Nguyệt, anh ta đã tìm hiểu chuyện gần đây xáy ra và có một chút suy đoán đơn giãn về tình trạng hiện tại cùa cô.
Nhìn thấy Giang Nguyệt mặc áo khoác màu be xuất hiện trước mặt mình, Chu Thành mím cười:
“Giang tiếu thư vẫn xinh đẹp như xưa.”
Cô không quá hốc hác, có thế thấy cô đã suy nghĩ rất nhiều về cách ăn mặc, thậm chí còn thoa son bóng, điều này cho thấy cô ấy vần có thái độ tích cực.
Đây là một điều tốt.
“Cám ơn.” Giang Nguyệt lễ phép cám ơn, quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tiêu tống chỉ có thể đưa đến đây.” Chu Thành nói: “Anh có thế đợi ở ngoài cửa, hoặc là xuống lầu nghỉ ngơi.”
Tiêu Kỳ Nhiên hiểu ý gật đầu, ánh mắt chỉ rơi vào trên mặt Giang Nguyệt: “Tôi ở ngay cửa, có chuyện gì có thế gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Giang Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoài ra…” Tiêu Kỳ Nhiên chuyển ánh mắt về phía Chu Thành, khí chất dịu dàng đột nhiên trở nên nghiêm túc:
“Bác sĩ Chu, tôi biết anh rất chuyên nghiệp, nhưng tôi hy vọng anh có thế dừng lại bất cứ lúc nào khi cô ấy cám thấy không thoải mái.”
Một số bác sĩ sẽ dùng biện pháp quyết liệt đế giúp bệnh nhân nhanh chóng phục hồi, đây có thế là một phương pháp điều trị đúng đắn, nhưng có thế không phù hợp với Giang Nguyệt.
Anh không muốn cô gặp phải bất cứ rủi ro nào.
“Đừng lo lắng, phương pháp điều trị của tôi luôn đặt trái nghiệm của bệnh nhân lên hàng đầu.” Chu Thành gật đầu cười:
“Vậy chúng ta vào trong thôi, Giang Nguyệt.”
Sau ba giờ trị liệu tâm lý, bên ngoài trời đã tối.
Khi cửa mở ra, Tiêu Kỳ Nhiên đang đứng ngoài cửa như đã nói lúc trước, lẳng lặng chờ đợi.
Trong thời gian dài chờ đợi, anh thậm chí không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay cáu kỉnh.
Sự kiên nhẫn của anh thật đáng kinh ngạc.
Chu Thành lấy thuốc đưa cho Giang Nguyệt, dặn cô uống tuốc đúng giờ, đồng thời nhắc nhở Tiêu Kỳ Nhiên giám sát cô, không được lén lút ngưng uống thuốc.
“Tôi sẽ để mắt tới cô ấy.” Tiêu Kỳ Nhiên giọng nói trầm thấp, tâm tình rất ổn định:
“Lần điều trị tiếp theo là khi nào? Tôi sẽ đưa cô ấy đến đúng giờ.”
Trên đường trở về, Giang Nguyệt quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Sao anh không hỏi tôi về kết quả kiếm tra?”
“Đây là thông tin riêng tư của em, tooi không tiện hỏi thêm nữa.” Anh quay đ’âu nhìn cô:
“Em có thể lựa chọn nói cho tôi biết, hoặc giữ nó trong lòng, đây là quyền tự do của em.”
Giang Nguyệt đột nhiên hơi đỏ mặt: “Vậy… tôi sẽ không nói cho anh biết.”
Trị liệu hôm nay thật sự không tốt lắm.
Trong lúc nói chuyện với Chu Thành, cô đã mấy lần mất khống chế cám xúc, mồi lần đều dựa vào nước đá đế ốn định bản thán rồi mới tiếp tục cùng anh ta nói chuyện.
Cuối cùng, Chu Thành cho rằng câm xúc tiêu cực hiện tại của cô quá mạnh mẽ. Và cô cần dần dần chấp nhận thế giới bên ngoài đế tăng thêm cảm giác bản thân mình xứng đáng và hạnh phúc.
Xét theo tình trạng hiện tại của cô, việc cô có thể chủ động lựa chọn đến đây chữa bệnh đã là một điều kỳ diệu.
Anh cũng nói với cô rằng trong tiềm thức của cô có một người mà cô có thể dựa vào. Người đó chính là sợi dây cứu mạng đã nhiều íân kéo cô ra ngoài khi cô cận kề cái chết.
“Là Tiêu tống ở bên ngoài đúng không?” Chu Thành cũng không vòng vo:
“Vừa rồi cô vô thức nhìn anh ấy mấy lần, theo bán năng muốn tìm kiếm sự bảo vệ của anh ấy.”
“Đây là chuyện xấu sao?”
“Nếu anh ấy xứng đáng với sự tin tường của cô thì đó là một điều tốt.”
Nghĩ đến những lời Chu Thành nói với cô lúc nãy, Giang Nguyệt vô thức liếc nhìn Tiêu Kỳ Nhiên thêm vài íân.
Anh xứng đáng với sự tin tường của cô!
Cảm nhận được ánh mắt của cô, người đàn ông đột nhiên ngước mắt lên, chậm rãi hỏi cô:
“Tối nay em muốn ăn gì?”
“Tôi không muốn ăn ở ngoài, anh nấu được không?”
Giang Nguyệt thề rằng cô chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Đến khi nhìn thấy người đàn ông đeo tạp dề màu hồng đang đứng trong bếp rứa và thái rau một cách khéo léo, cô tưởng mình đang bị âo giác.
Giang Nguyệt hỏi: “Anh biết nấu ăn à?”
Tiêu Kỳ Nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi biết một chút, nhưng hầu hết là mấy món em ăn không được.”
Khi đi du học, Tiêu Kỳ Nhiên tự mình thuê nhà, thỉnh thoáng vào bếp mày mò một chút gì đó, tuy không phải là ngon, nhưng vẫn có thể ăn được.
Giang Nguyệt bĩu môi, vò thức phàn nàn: “Vậy mà trước kia nửa đêm anh còn bắt tôi phái dậy nấu ăn cho anh.”
Cô vẫn nhớ từng điều nhỏ nhặt.
Bàn tay đang thái rau của Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, khẽ mỉm cười bất lực: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta thù dai như vậy sao?”
“Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ ràng, nửa đêm có người báo tôi làm bữa khuya, còn báo tôi phái lái xe đến đón.”
Anh biết mình không có lý nên chỉ có thế gật đầu cam chịu: “Là lỗi của tôi, tôi thừa nhận.”
Giang Nguyệt không chịu bỏ qua, nâng cằm hếch lên, hai tay chống nạnh: “Chỉ c’ân nhận lỗi là được sao?”
Đến cả cách cô tùy hứng vô lý cũng thật dê thương.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, sau đó xoay người mở vòi nước, rửa tay xong, anh lập tức nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Vậy em muốn tôi chuộc lỗi như thế nào, hủh?”