Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 403
“Nguyệt Nguyệt, vậy em muốn tôi chuộc lỗi như thế nào?”
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu hít một hơi thật sâu, giống như một người thiếu oxy vừa mới được thở oxy, không thể buông tay.
Hai tay anh đặt ở lưng dưới của cô, dùng động tác quen thuộc nhấc áo cô lên, đang chuấn bị thực hiện động tác tiếp theo thì lại bị giữ lại.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khấn cầu, giọng nói mềm mại yếu ớt:
“Vân còn đau…”
Đêm qua, anh gần như không hề ngừng lại.
Cô đã cạn kiệt sức lực, kết quả cuối cùng sau khi buông thá là lưng và chân đau nhức, như thể đêm qua cô ấy đã trái qua một trận chiến cam go.
Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn cô, nhìn chằm châm vào vết đỏ khả nghi trên cổ áo của cô, đó là dấu vết hành vi xấu xa của anh đêm qua.
Giọng anh trầm xuống, giọng điệu chậm rãi mà tao nhã: “Đau ở đâu?”
Vừa nói, anh vừa dùng tay ôm lấy cơ thế mềm mại của cô như muốn kiềm tra, nghiêm túc hỏi cô:
“ở đáy có đau không?”
Giang Nguyệt mím môi dưới, đầu óc như có dòng điện chạy qua.
Đêm qua anh cắn cô quả thật không nhẹ nhàng lắm, hiện tại vẫn còn hơi đau, trong giọng nói của cô có chút run rấy không tự nhiên:
“Hơi hơi…”
“Vậy…” Tay anh di chuyển xuống, dừng lại ở đâu đó thông qua lớp quần áo, anh hơi khựng lại:
“ở đây cũng đau à?”
Anh hỏi một cách tự nhiên và hào phóng như vậy nhưng lại khiến người ta câm thấy xấu hổ.
Giang Nguyệt nuốt nước bọt mấy cái, nhắm mắt lại, không để ý đến ẩn ý trong lời nói của anh, không chút khí lực nói:
“Dù sao chỗ nào cũng đau.”
Tiêu Kỳ Nhiên không khỏi cười nhẹ, ngừng trêu chọc cô, dùng hai tay vuốt phẳng quần áo của cô:
“Vậy tôi tạm thời không chạm vào em vậy.”
Đợi cho đến khi cô bình phục.
Không thể làm gì hơn, Tiêu Kỳ Nhiên vẫn có chút mất mát, vùi mặt vào cổ cô, cấn thận ngửi mùi thơm trên tóc cô:
“Em muốn tôi đợi bao nhiêu ngày?”
… Câu hỏi này là cái quái gì thế, xấu hổ quá!
Giang Nguyệt vẻ mặt đỏ bừng chật vật chạy ra khỏi bếp, nhưng lại không muốn để anh một mình trong bếp nên đứng ở cửa chờ đợi.
Dù sao Tiêu Kỳ Nhiên cũng xuất thân từ tầng lớp quý tộc giàu có, sự tao nhã trong xương cốt khiến anh càng vui vẻ nấu ăn, còn có một loại quý tộc từ trong ra ngoài.
Giang Nguyệt nhìn thấy anh đeo tạp dề màu hồng, bỏ lát thịt vào nồi, thỉnh thoáng lại thêm gia vị, luôn cảm thấy bức tranh này rất mâu thuẫn, nhưng lại có sự hòa hợp khó tả.
Sau khi bữa ăn đã chuẩn bị xong, Giang Nguyệt nhận ra rằng những gì anh nói trước đó về việc ‘biết một chút’ là có hơi khiêm tốn.
Trên bàn bày ra hai miếng bít tết cỡ vừa và một món hầm kiểu Pháp, trong không khí có mùi thơm của thức ăn, nhưng đó không phái là hương vị mà Giang Nguyệt mong đợi.
“Không ngờ anh lại nấu món Tây đấy.”
“Thất vọng?” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô: “Nếu em không thích ăn, có thể gọi đồ ăn mang về.”
Anh lại trở nên nghiêm túc nữa rồi.
Giang Nguyệt lập tức cười, ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị bữa ăn: “Không có, món gì anh nấu tôi đêu thích.”
Để một người đàn ông giàu có như vậy nấu ăn cho cô, dù là đồ bị cháy, cô cũng có thể mím cười nuốt xuống.
Tiêu Kỳ Nhiên lấy rượu đỏ trong tủ lạnh ra, nói rằng rượu mua trước đó Thịnh cành Tây còn chưa uống hết, vẫn còn nửa chai.
Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Bít tết và rượu vang đỏ, anh Tiêu thực sự rất hưởng thụ nha.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, không để ý đến sự giễu cợt trong lời nói của cô, rót cho cô một ly rượu.
Giang Nguyệt cụng ly với anh, mỉm cười: “Cheer!”
Sau khi uống xong, cô dùng dao nĩa cắt miếng bít tết fôi cho vào miệng.
Kết cấu của thịt rất ngon, nước thịt rất vừa, không bị chín quá và cũng không quá sống.
Ngon đến bất ngờ.
Sau khi Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô khen ngợi, anh chậm rãi bât đầu cắt miếng bít tết, cũng tao nhã như vậy mà bỏ vào miệng.
Giang Nguyệt nhìn động tác ăn uống của Tiêu Kỳ Nhiên, anh vậy mà lại có thế nấu ăn, còn biết vẽ, trong lòng không khỏi có chút chờ mong: “Không biết anh còn có thể làm được gì nữa nhỉ?”
Cô nhiệt tình hỏi: “Anh nấu được đồ ăn Châu Á không?”
“Tôi chưa thử, nếu có cơ hội thì có thế học.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trá lời:
“Trước đây khi đi du học, tôi chỉ có thể học ấm thực Pháp từ người địa phương ở đó.”
“Khó trách hương vị lại giống như vậy.” Giang Nguyệt gật đầu: “Rất ngon, tôi hy vọng anh Tiêu có thế nấu thường xuyên hơn.”
Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng đổi chủ đề: “Nếu như em thích ăn đồ ăn chính thống của Pháp, khi có cơ hội tôi có thế dẫn em đi Pháp.”
Nhắc đến chuyện này, Giang Nguyệt mới nhớ tới buổi ra mắt phim “Tú Nương” cũng ở Pháp, liền đặt dao nĩa xuống:
“Buổi ra mắt phim đã diễn ra chưa?”
“Vần chưa.” Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lát, nhẹ giọng nói:
“Chắc là năm ngày nữa. Em có ý định đi không?”
Giọng điệu của anh ta rất thoải mái, như đang lên kế hoạch du lịch: “Tôi biết một vài nhà hàng Pháp chính thống ở Lyon rất ngon, khi nào xong việc tôi có thể đưa em đến đó.”
Không đợi Giang Nguyệt trả lời, anh tiếp tục tùy ý nói: “Nếu em không muốn đi, vậy chúng ta hẹn lúc khác.”
Giang Nguyệt không có trá lời ngay.
Nếu chi là một chuyến đi Pháp đơn giản, có lẽ cô có thể đồng ý với anh vì hứng thú, nhưng một khi liên quan đến việc quáng bá phim, cô lại có chút do dự.
Có một khoảnh khắc im lặng trên bàn ăn.
Giang Nguyệt cúi đầu, chậm rãi ăn hết miếng bít tết trên đĩa, giống như đang suy nghĩ, sau khi nghĩ xong chí ngấng đầu lên: “Anh sẽ đi cùng tôi chứ?”
“Đương nhiên.” Tiêu Kỳ Nhiên trả lời cô: “Không phải tôi đã hứa với em rồi sao? Tôi sẽ không bao giờ rời đi.”
“Không cần phải lúc nào cũng…” Giang Nguyệt nói xong, lại nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”
Trong lòng cô biết rõ.
Anh đã cùng cô từng bước vượt qua đêm dài đau đớn này, cho cô động lực và hy vọng đế tiến về phía trước.
Cô vẫn đứng dưới cơn mưa định mệnh đó, nhưng nay đã có một chiếc ô trên đầu.
Chiếc ô mang tên ‘tình yêu’.
Từ đó trở đi, cô không còn sợ hãi nữa và dám đi trên con đường bóng tối kia.
“Nhưng chúng ta phái thỏa thuận trước. Trong buổi ra mắt, anh chỉ có thế đứng ở hàng ghế khán giả. Tôi không muốn bị paparazzi chụp ãnh.”
Cô lau khóe mắt ướt át, kiêu ngạo như một cô bé, nói với giọng trong trẻo và nũng nịu:
“Đến lúc đó sẽ lại sẽ có scandal, tôi sẽ rất đau đầu.”
Vào lúc này, cô ấy dường như đã trở lại là nữ diễn viên hàng đầu, dũng cám và kiêu hãnh như xưa.
“Được fôi, ngôi sao lớn của tôi.” Thấy cô gần như đã ăn no, Tiêu Kỳ Nhiên đi tới ôm lấy cô:
“Vậy chẳng phái là lúc em đi tham dự ra mắt thì tôi sẽ không thế ôm em sao?”
“Anh có thể giả làm fan lên sân khấu tặng hoa cho tôi.” Giang Nguyệt chớp mắt, ngây thơ nói:
“Đương nhiên, anh không thế đế nhân viên mớ cửa sau cho anh, tôi muốn công bằng với người hâm mộ.”
Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô, anh không nỡ nói với cô rằng chỉ cần anh muốn thì còn cần phái có nhân viên mở cửa sau sao?
Anh ấy có thế xuất hiện trong bất kỳ dịp trang trọng nào, chỉ cần anh muốn thì vẫn có vô số cách.
Tất nhiên, tiền đề của tất cá những điều này là phải có được sự cho phép của Giang Nguyệt.