Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 404
Khi chị Trân biết được Giang Nguyệt sẽ xuất hiện tại buổi ra mắt như dự kiến thì cuối cùng cũng thớ phào nhẹ nhõm.
Mặc dù nói mọi chuyện đều nên ưu tiên tình trạng của Giang Nguyệt, nhưng nếu nữ chính không có mặt cũng sẽ khiến dư luận dấy lên đồn đoán linh tinh.
Bán thân bộ phim Tú Nương xoay quanh nữ chính nên đương nhiên trọng tâm chú ý của khán giả cũng sẽ đố dồn vào Giang Nguyệt.
Hiện tại tình trạng của cô không mấy lạc quan, bây giờ sự tập trung đều dồn vào cô sẽ mang lại cho cô rất nhiều áp lực.
“Tôi sẽ bào vệ cô ấy.”
Một câu của Tiêu Kỳ Nhiên đã xua tan hầu hết những lo lăng của chị Trần, khi cúp điện thoại, cô nói thêm rằng nếu có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xây ra, kế hoạch có thể thay đổi trước và cô sẽ chuấn bị sẵn sàng.
Trong việc xử lý khủng hoảng truyền thông, chị Trần rất chuyên nghiệp.
Trước khi đi, Tiêu Kỳ Nhiên đã thông báo cho Tiêu Viễn Phong rằng anh không v’ê nước trong một tháng và những công vụ không quan trọng không cần sắp xếp cho anh.
Tiêu Viễn Phong bất lực nói, bây giờ ông sẵn sàng bận rộn công việc, còn anh cứ tập trung nhanh chóng hoàn thành việc mình phái làm đi, đợi khi mọi chuyện đã lắng xuống thì nhớ quay lại thu dọn mớ hỗn độn của mình.
“Còn nữa, mẹ của anh nói muốn gặp Giang Nguyệt, đích thân xin lỗi cô ấy.” Tiêu Viễn Phong dừng một chút:
“Lần này mẹ anh là nói thật lòng.”
“Để xem đã, xem cô ấy có chịu gặp hay không.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lười biếng, giọng điệu bất cẩn:
“Huống chi xin lỗi chưa chắc sẽ được tha thứ. Con hy vọng Tô phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Anh…” Tiêu Viễn Phong bất lực thở dài: “Anh làm tôi khó xử với tư cách là một người bố.”
“Bố cũng không phái chỉ có mỗi việc này là khó xử.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, không có thêm bất cứ sự thông câm nào, nói xong liền cúp điện thoại.
Những gia đinh giàu có, quý phái đều có bề ngoài hào nhoáng, hòa thuận và hạnh phúc nhưng đằng sau cánh cửa đóng kín đó là những chuyện xấu xí mà họ muốn giấu đi.
Món nợ tình cảm của chính Tiêu Viễn Phong còn chưa rõ ràng, ông ta không đủ tư cách đế can thiệp vào chuyện của anh.
Dù có tệ đến đâu thì so với người cha của mình ít nhất anh cũng có sự chung thủy.
Giang Nguyệt cũng gọi điện thoại cho Thịnh cảnh Tây, nói rằng cô phái đi nước ngoài một khoảng thời gian, Thịnh cảnh Tây đồng ý nhưng nói cô nên dành thời gian để gặp Thịnh Sóc Thành.
“Em quên fôi sao? Ngày em gặp tai nạn là sinh nhật của bố chúng ta.”
Thịnh Cảnh Tây thu lại vẻ vô tư thường ngày trên điện thoại, giọng điệu nghiêm túc:
“Ông ấy đã mất con suốt bao năm mới được nhận lại con gái của mình, chưa vui được bao lâu đã xảy ra chuyện làm ông ấy hoảng sợ.”
Giang Nguyệt cám thấy vô cùng hối hận và tự trách.
Tiêu Kỳ Nhiên an ủi cô rằng đó không phải là ý định của cô, chỉ là bệnh tình dần đến sự mất kiếm soát đó và mọi chuyện sẽ tốt hơn trong tương lai.
Những lời động viên như vậy cũng không có tác dụng mấy, trong lòng Giang Nguyệt vẫn cám thấy áp lực nặng nê, cuối cùng Tiêu Kỳ Nhiên nói sẽ cùng cô đi thăm cha mình, anh cũng có thể nói giúp vài câu.
Khi gọi tới, tình cờ Thịnh Sóc Thành đang ngồi ớ Quán Trà Niệm Chi.
Khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành, ông ấy vẫn giữ nét mặt hiền lành.
Thịnh Cánh Tây cũng ngồi bên cạnh, nháy mắt đầy há hê với Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt không thèm nhìn lại, chỉ cụp mắt xuống.
“Đến đây ngồi đi.”
Ông vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, bảo Giang Nguyệt ngồi xuống.
Giang Nguyệt có chút do dự, cô đi tới, ngồi xuống, một chiếc gậy gõ nhẹ vào bắp chân cô.
Nó không đau nhưng có tác dụng răn đe rất lớn.
Giang Nguyệt lập tức nhớ tới “luật gia đình” mà Thịnh
Cảnh Tây đã nói lúc trước, lúc đó cô còn tự tin rằng mình sẽ không chọc giận người lớn trong nhà, vậy mà vừa quay đầu đi liền phạm sai lầm.
“Sau này đừng làm ầm ĩ như vậy.”
Thịnh Sóc Thành trầm giọng nói, ánh mắt của ông trở nên nghiêm nghị hơn:
“Trước đây bố còn nói con so với anh trai con thì tốt hơn, bây giờ xem ra hai đứa một chín một mười.”
Giang Nguyệt cúi đầu nghe mắng, cuối cùng thấp giọng nói: “Xin lỗi, bố, là lồi của con, đã làm bố lo lắng.”
Ban đầu định nhắc một chút để cô chú ý đến an toàn của bản thân, nhưng bây giờ nhìn thấy cô đáng thương như thế, Thịnh Sóc Thành chợt mềm lòng, ông bất đắc đĩ, không nói được lời nặng nề:
“Đây là chuyện nhỏ, bố chí hy vọng sau này con có thế an toàn.”
Sau đó ông dịu dàng nói: “Bố không có ý chỉ trích con. Đừng coi nhẹ chuyện đó, nhưng cũng đừng cám thấy áp lực. Chi cần con bình an và vui vẻ là được.”
Thịnh Cánh Tây: ?
Phân biệt đối xử! Đây rõ ràng là phân biệt đối xử một cách trân trụi!
Hắn gân như không thể tin được mà liếc nhìn Thịnh Sóc Thành, sau đó than vãn:
“Con không phái con ruột của bố phái không? Bố với mẹ con nhặt con từ thùng rác đúng không? Con đã nói mà, chúng ta nên đi làm xét nghiệm quan hệ cha con…”
Thịnh Sóc Thành cau mày: “Nếu còn ầm ĩ thì cút ra ngoài.”
Thịnh Cánh Tây:”…”
Giữa cha và con gái làm gì có mâu thuần nào không thể giải quyết? Trò chuyện vài câu liền xong, khung cánh hạnh phúc hòa hợp quay lại.
Tất nhiên, ngoại trừ Thịnh cánh Tây.
Trò chuyện một lúc, Thịnh Sóc Thành bảo Thịnh cánh Tây đưa Giang Nguyệt ra ngoài đi dạo, ông muốn một mình trò chuyện với Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong lúc nói chuyện, Thịnh Sóc Thành hiểu rõ tình hình hiện tại của Giang Nguyệt, lông mày dần d’ân nhíu lại, trên khuôn mặt bình tĩnh hiện lên vẻ buồn bã.
“Con gái tôi bây giờ cũng đi theo con đường giống mẹ nó.” Cuối cùng, Thịnh Sóc Thành thở dài cay đắng.
Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh trá lời: “Cô ấy chỉ đang lạc đường một lúc thôi.”
“Liệu ai có thế dẫn con bé trở lại đúng con đường?” Thịnh Sóc Thành nhắm chặt đôi mắt mình, tỏ ra mệt mỏi:
“Ngay từ khi nhìn thấy đứa trẻ này tôi đã biết nó đang giấu giếm điều gì, nếu con bé không nói ra thì không ai biết được nó đang nghĩ gì.”
“Giống hệt mẹ.”
Khi đó, vì lo lắng cho sức khỏe của Lý Mộc Chí, ông nói sẽ không đế cô sinh đứa trẻ này nhưng cô đã nói dối.
Nói dối cũng không sao, nhưng thậm chí còn sinh đứa bé mà không nói cho bất kỳ ai, để con gái lưu lạc bên ngoài hơn 20 năm và giờ đây mới có thế được nhận lại.
Nếu một ngày nào đó họ gặp nhau trên thiên đường, Thịnh Sóc Thành nhất định sẽ trách bà vì đã để con gái mình lưu lạc nhiều năm như vậy.
Vê mối quan hệ của thế hệ trước Tiêu Kỳ Nhiên không thế can thiệp, anh lựa chọn im lặng.
Thịnh Sóc Thành không định nói quá sâu về chuyện riêng của mình: ‘Tôi nghe nói hôm đó cậu đi cứu con bé?”
Tiêu Kỳ Nhiên gật đâu: “Đến vừa đúng lúc, không có xáy ra chuyện gì.”
Thịnh Sóc Thành liếc nhìn anh một cái, đấy chén trà đến trước mặt: “Uống trà.”
Khi anh vừa nhấp một ngụm, giọng nói đó lại bình tĩnh vang lên: “Hai đứa đang yêu nhau à?”
Tiêu Kỳ Nhiên uống trà xong, thuận tay đặt lại lên bàn: “Tôi vẫn chưa nhận được câu trâ lời chính thức của cô ấy.”
Giọng nói của Thịnh Sóc Thành nhẹ nhàng, ánh mắt vô cùng trầm và sắc bén:
“Kỳ Nhiên, cậu là hậu bối mà tôi tán thưởng nhất trong thương trường bao năm qua. Nghe nói cậu đã thương lượng một mánh đất ở ngoại ô Bắc Thành?”
“Chỉ là may mắn thôi, ngài quá lời.”
Thịnh Sóc Thành xua tay: “Cậu không cần khiêm tốn, tương lai cậu nhất định sẽ trớ thành nhân vật lớn.”
Nhưng điều Thịnh Sóc Thành muốn nói không phái câu trước, mà là câu cuối cùng quan trọng nhất:
“Nhưng tôi nhớ trước đây cậu đối xử với Giang Nguyệt không được tốt… đúng không?”