Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 407
Giang Nguyệt thật sự không muốn làm Tĩnh Nghi buồn, quyết định tối nay trở về sống cùng họ, nhưng tối hôm đó cô phải ăn tối với Tiêu Kỳ Nhiên, coi như có chút đền bù cho anh.
Khi biết tin này, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, không chút kinh ngạc: “Em lại định bỏ rơi tôi à?”
Giang Nguyệt:”… Đừng nói đáng thương như vậy, chỉ một đêm mà thòi.”
Tĩnh Nghi đã nói như vậy, cô thật sự không nỡ phá hỏng hứng thú của cô nhóc.
Tiêu Kỳ Nhiên gật đầu: “Em sợ cô ấy buồn, không sợ tỏi buồn.”
… Tổt lắm, một vụ bán thảm thành thói quen rồi.
Dù thế nào đi nữa, Giang Nguyệt cũng đã hứa với Tĩnh Nghi tối nay ở cùng với cô ấy nên sẽ không đổi ý, đồng thời nói rằng anh có thể đặt cùng một khách sạn với cô, ngoại trừ thời gian ngủ thì họ sẽ ở cùng nhau.
Nghe vậy, Tiêu Kỳ Nhiên không ép buộc nữa mà chỉ nói đồng ý, đưa cỏ đến một nhà hàng Pháp như đã nói trước đó.
Anh đã đúng, nhà hàng này đúng thật như những gì anh nói, mùi vị rất chân thực, không khí bên trong nhà hàng cũng rất tuyệt, có một nghệ sĩ violin đang chơi nhạc.
Đế bù đắp cho những hối tiếc trước đây, Tiêu Kỳ Nhiên đặc biệt xin một cây nến.
Sau khi người phục vụ thắp nến cho hai người họ, mỉm cười nói bằng tiếng Pháp rằng họ cứ từ từ dùng bữa, Giang Nguyệt không khỏi cười lớn:
“Bữa tối dưới ánh nến à?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô gái đang không nhịn được cười đối diện, trả lời cô: “Nếm thử xem có nhiêu khác biệt so với tôi làm không.”
Giang Nguyệt cắn một miếng bít tết, nếm thử một miếng thịt bò, sau đó cười nói: “Khác biệt thật sự rất lớn.”
“Có gì khác?”
“Khác biệt là có thê mhai ngọn nến.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng nghiêm túc gật đầu: “Khi về tôi sẽ nhờ Tiết An mua thêm nến, như vậy sau này mọi chuyện vẫn như đút.”
Sau bữa tối, Giang Nguyệt đi vệ sinh trước, Tiêu Kỳ Nhiên nói sẽ đợi cò ở bên ngoài.
Cô đi vệ sinh xong thì trang điếm lại.
Một ít son bóng đã bị ăn mất, trỏng cô kém xinh hơn một chút, cô lấy thỏi son trong túi ra, tô điếm cho đôi môi hoàn hảo rồi xoay người đi ra ngoài.
Mở cửa ra, gió ớ Lyon lạnh hơn gió ở Bắc Thành, cô không khỏi rụt cổ lại, ngước mắt lên tìm bóng dáng của người đàn ỏng.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đôi mắt cô hơi run lên.
Tiêu Kỳ Nhiên dựa vào cửa xe, ánh mắt dịu dàng như ánh đèn đêm của thành phố.
Anh mặc một bộ âu phục và một chiếc áo khoác ngoài màu đen, trông cực kỳ tao nhã và thanh lịch.
Đứng trên đường phố nước Pháp, anh dường như là hiện thân của sự lãng mạn, những làn gió xuyên qua nhưng không làm phiền anh.
Vẻ mặt của anh như rất bất cần, anh lấy bật lửa từ trong túi ra rồi châm lửa.
Giang Nguyệt đi tới, anh đứng thẳng người, nhét bật lửa lại vào túi áo khoác.
Khi cô đến gần hơn, cô vòng tay qua eo anh, nhỏ giọng nói: “Không được hút thuốc, hút thuốc sẽ không hôn.”
Một lời cảnh báo vô nghĩa không có tác dụng răn đe, nhưng hành động lại có sức mạnh rất lớn.
Anh thán nhiên cười: “Tôi không hút thuốc, chỉ thấy hơi chán thôi.”
Nói xong, anh ỏm cô chặt hơn: “Tôi không hút thuốc, bây giờ tôi hòn em được không?”
Giang Nguyệt dừng lại, hối hận lời nói dũng cảm vừa rồi của mình: “Đang ở bên ngoài, có người…”
Tiêu Kỳ Nhiên hoàn toàn không quan tâm có người nhìn hay không, đôi giày da của anh chen vào giữa hai chân cô, thân trên áp sát vào cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào đầu cô.
Buộc cô phải đến gần anh hơn.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nặng trĩu, nụ hôn mãnh liệt, đọng lại trên đầu lưỡi cô, giữa môi và răng vẫn còn đọng lại dư vị rượu vang đỏ.
Đây là nụ hôn đ’âu tiên của họ ở Lyon.
Dù chỉ uống một lỵ nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy say, lúc buông anh ra, cô thậm chí còn hơi loạng choạng, buộc phải lao vào vòng tay anh.
Anh ôm cô vào lòng, ánh mắt không rõ ý tứ, giọng nói trầm khàn khàn: “Đêm nay em thật sự không muốn ở cùng tôi sao?”
Đây là một câu ẩn ý.
Tim Giang Nguyệt đập thình thịch, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm sương mù kia, cô g’ân như đồng ý, nhưng khi nghĩ đến Tĩnh Nghi, cô chợt trớ nên bình tĩnh và tỉnh táo lại rất nhiều.
“Em về đây, Tĩnh Nghi đã chuẩn bị nước nóng sẵn cho em.” Cô bướng bỉnh tìm lý do.
“Trong phòng tôi cũng có nước nóng.” Anh ôm cỏ ngồi vào trong xe, ngón tay rơi xuống đùi cô, anh lại đổi sang tư thế âu yếm: “Hơn nữa, trong phòng tôi sẽ có thứ thoải mái hơn nước nóng.”
Giang Nguyệt cảm thấy dái tai mình sắp bị thiêu đốt: “Trong xe còn có người khác.”
Tiêu Kỳ Nhiên áp môi vào vành tai cô, trầm giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, anh ta là người Pháp, anh ta không hiếu đâu.”
Nước Pháp rất lãng mạn, việc các cặp đôi hôn nhau ở ghế sau không phải là chuyện hiếm, thỉnh thoảng các tài xế sẽ gửi hoa hồng và thiệp chúc họ yêu nhau bền lâu.
Dù Tiêu Kỳ Nhiên có thuyết phục Giang Nguyệt thế nào đi nữa thì cô vẩn rất kiên quyết về với Tỉnh Nghi, trong lúc tuyệt vọng, anh chỉ có thế đặt một phòng bên cạnh phòng cô trong khách sạn.
Thời điểm Giang Nguyệt trớ về cũng không còn sớm, Tĩnh Nghi đứng dậy mở cứa cho cô, câu đầu tiên cô ấy nói là: “Chị hẹn hò với Tiêu tống xong rồi sao?”
Từ “hẹn hò” nghe rất mơ hồ, mặt Giang Nguyệt chuyến sang màu đỏ thầm đáng nghi: “Tĩnh Nghi, bây giờ em bắt đầu nói nhiều hơn rồi.”
“Phái không?” Tính Nghi dụi dụi mắt: “Vừa rồi chị Trần nói với em rằng bây giờ chị và Tiêu tổng chắc hẳn đang yêu nhau. Hai người ở nước ngoài cũng phải cẩn thận, đừng đế bị paparazzi chụp ảnh, mặc dù là ở nước ngoài…”
“Tĩnh Nghi, em nói nhiều quá!” Giang Nguyệt bịt lỗ tai nóng bừng của mình, đi vào phòng.
Sau một ngày dài rong ruổi, cộng với việc uống một ít rượu vang đỏ vào bữa tối, cơn buồn ngủ của Giang Nguyệt đến rất nhanh. Sau khi tắm nước nóng, cô buồn ngủ đến mức không thế mở mắt, ngủ thiếp đi trên giường.
Điện thoại rung lên mấy lần nhưng cô thậm chí còn không nghe thấy.
Mười phút sau.
Tĩnh Nghi ngáp một cái rồi mở cửa lại, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, cô ấy đột nhiên trở nên nửa tỉnh táo:”… Chào buổi tối Tiêu tổng, anh tìm chị Giang Nguyệt à?”
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ gật đầu, dịu giọng nói: “Xin lỗi, cô ấy ngủ rồi sao?”
“Có lẽ vậy, hôm nay xem ra chị ấy rất buồn ngủ.” Tĩnh Nghi quay lại nhìn căn phòng rồi nhỏ giọng nói: “Anh định bắt cóc chị ấy khi chị ấy đang ngủ à?”
Tiêu Kỳ Nhiên:
Tĩnh Nghi không còn buồn ngủ nữa, cho anh vào với vẻ mặt hưng phấn, cấn thận mớ cửa: “Mau đưa chị Giang Nguyệt đi, cho chị ấy một bất ngờ trước khi chị ấy tỉnh lại!”
Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng ít nhất Tĩnh Nghi sẽ lộ ra chút không vui, nhưng không ngờ đầu óc buôn chuyện của cô gái nhỏ lại mạnh mẽ hơn: “Suỵt, đừng đánh thức chị ấy!”
Cùng lúc đó, trong lòng Giang Nguyệt ớ trên giường như có một ngàn con ngựa chạy qua.
Cô ngủ rất nông, đang mơ màng tỉnh dậy thì nghe thấy có người gõ cửa, cô cũng nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người.
Cô không bao giờ ngờ tới việc Tính Nghi sẽ bán đứng cò nhanh như vậy.
Tai cô nhạy bén nghe được tiếng bước chân lảng vảng bên giường, Giang Nguyệt xoay người quay lưng về phía họ, tiếp tục giả vờ ngủ.
Tĩnh Nghi theo sau lặng lẽ đi vào, thấp giọng nói một cách vui vẻ: “Mau đưa chị ấy đi, đêm nay chị ấy là của anh!”