Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 411
“Cũng không tệ lắm.” Giang Nguyệt cười một cái: “Không khí chung rất thoải mái, các fan cũng rất đáng yêu.”
Nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc của cô, chị Trần không khỏi mỉm cười chọt vào đầu cô: “Chị đang hỏi về Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt sửng sốt, mất tự nhiên quay mặt đi: “Vậy chị nên hỏi anh ấy cảm thấy như thế nào, em chỉ đang làm việc bình thường mà thôi.”
Cô cứng miệng, lời nói cũng rất bướng bỉnh: “Anh ấy chí đến xem náo nhiệt thôi, nếu ở đây có paparazzi trong nước thì phải làm sao? Còn không bằng không đến.”
“Nhìn dáng vẻ giống như không hoan nghênh anh đến.” Giọng nói của người đàn ông vang lên, anh đi từng bước đến chỗ cô:
“Ghét bỏ tôi như vậy sao?”
Thấy vậy, chị Trần mỉm cười xoay người rời đi, nhường không gian riêng cho hai người họ.
Giang Nguyệt không nghĩ anh sẽ đến đây, nhất thời sợ đến mức không thể nói nên lời: “Anh Tiêu, sao anh lại đến đây…”
“Tôi đang hỏi em.” Giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng: “Em không muốn được gặp tôi sao?”
“Cũng không phải.”
Giang Nguyệt cúi đ’âu, ngón tay nghịch nghịch nút thắt trên áo khoác nhung: “Em lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xáy ra, lỡ như…”
Cô thật sự rất vui vẻ.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, trái tim của cô nháy lên vui sướng, là loại cảm giác giống như nhìn thấy người trong lòng của mình.
Nhưng ngay sau đó, cô lại bắt đầu lo lắng nếu như anh tỏ tình giữa chừng thì sao? Nếu như bị paparazzi chụp ánh thì phải làm sao? Nói cách khác, nếu như có người gây khó khăn cho anh thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, cô lại không còn cảm thấy vui vẻ nữa.
“Không có nếu như.” Tiêu Kỳ Nhiên cầm tay Giang Nguyệt: “Tôi đã lo liệu mọi chuyện trước rồi, em yên tâm.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu, đòi mắt xinh đẹp nhìn vào Tiêu Kỳ Nhiên.
“Thật sao?”
“Thật.”
Sự cam đoan của anh như một liều thuốc an thần cho Giang Nguyệt, sự khẩn trương và sợ hãi trong lòng lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Vô cùng an tâm.
“Không phải nói muốn bàn chuyện làm ăn sao, tại sao lại lặng lẽ đến đây?” Giang Nguyệt hỏi anh một câu, trong lòng có chút vui mừng.
Anh nói anh không thế đến, nhưng rốt cuộc anh vẫn đến.
“L’ân trước em đã nói, tôi giá làm fan đến tặng hoa mới có thể ỏm em.” Nói xong, anh rũ mắt xuống liếc nhìn cô một cái:
“Không đi cửa sau, là do người dẫn chương trình tự chọn tôi đó nhé.”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Miền cưỡng tin tưởng anh đó.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn thấy cô không tin mình thì bật cười nói: “Nếu như tôi đã sắp xếp từ trước, tôi tuyệt đối sẽ không đế hai người kia đặt câu hỏi.”
Giang Nguyệt trêu chọc anh: “Như thế nào, ghen sao?”
“ừ, thu hút cá nam lẫn nữ.” Anh lặp lại lời nói của người dần chương trình: “Hòm nay tôi mới nhận ra, thì ra tòi không chỉ ghen tuông với đàn ông.”
Giang Nguyệt mỉm cười cúi người xuống.
Sau khi giải thích xong mọi chuyện, anh mới chậm rãi nói yêu cầu của mình: “Việc đại minh tinh nói tôi đã làm xong rồi, bây giờ có thể ôm em được rồi phải không?”
Rõ ràng đó là một điều rất lãng mạn, nhưng trong lời nói của anh thật ra có một chút ý tứ thể hiện mục đích của mình.
Giang Nguyệt lập tức không vui: “Hoa đâu?”
Tiêu Kỳ Nhiên đã hiểu.
Người có đến hay không không quan trọng, hoa đến mới quan trọng.
Anh mỉm cười lắc đầu, đưa tay ra nhẹ nhàng làm động tác mời cò: “ở trên xe, xin hỏi cô gái xinh đẹp, em có bằng lòng nhận hoa hồng của tôi không?”
Giang Nguyệt vốn luôn kiêu ngạo, nhưng không quá ba giây đã đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên ra xe, Giang ly mở cửa sau, nhìn thấy bên trong trống rỗng, ánh mắt của cô lập tức rũ xuống: “Anh gạt em.”
Tiêu Kỳ Nhiên kéo cô đi đến cốp xe, trong nháy mắt mớ cửa xe lên, lập tức nhìn thấy bên trong tràn ngập hoa hồng giống như một núi tuyết phủ đầy hoa hồng, nhiều đến mức dường như muốn tràn ra ngoài.”
Toàn bộ hương thơm gần như phả vào mặt.
“Thật tẻ nhạt!” Giang Nguyệt nói một câu dối lòng, nhưng ánh mắt của cô chưa từng rời khỏi bó hoa hồng một giây nào, trong lòng tràn ngập sự vui mừng.
“Thích không?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô một câu, nhìn thấy được đáp án ớ trong đôi mắt sáng ngời của cô.
Cô thích!
Sự lãng mạn bình thường, sự thiên vị không chút do dự, sự nuông chiều đáp ứng tất cả yêu cầu, cùng với cầm giác an toàn mọi lúc mọi nơi.
Cô đều thích.
“Chụp cho em một tấm ảnh nhé?” Giang Nguyệt nhìn thấy một cốp xe đầy hoa hồng, lấy điện thoại di động đưa cho anh: “Em muốn chụp ảnh với chúng.”
Giang Nguyệt dựa vào bức tường hoa ở sau lưng, mỉm cười trước ống kính.
Tiêu Kỳ Nhiên đã từng học về mỹ thuật, anh có thế nắm bắt rất tốt bố cục và tỷ lệ của bức ảnh, lưu giữ lại được vẻ đẹp của cỏ trong bức ảnh.
“Đẹp quá.” Giang Nguyệt nhìn ảnh chụp, không khỏi thớ dài: “Mỗi một đóa hoa đều rất đẹp, khiến em cảm thấy xấu hổ quá.”
Tiêu Kỳ Nhiên chỉ cười mà không nói gì.
Trên đời này có hàng ngàn bông hồng nhưng chỉ có cô là bông hồng duy nhất trên thế giới này của anh, bông hồng độc nhất vô nhị.
Sự kiện kết thúc tương đối sớm, Tiêu Kỳ Nhiên đề nghị đưa cô đi thăm Bảo tàng mỹ thuật Lyon, Giang Nguyệt vui vẻ đồng ý, thể hiện sự quan tâm và hứng thú với chuyến đi này.
Cô cũng muốn tìm hiếu về sở thích của anh.
Khi xuống xe, Giang Nguyệt cầm một bông hồng trên tay, nói muốn mang theo nó cùng đi đến bảo tàng.
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy hành động này của cô vô cùng đáng yêu, ngầm đồng ý chấp nhận hành động này của cô, cho phép bông hồng kia trở thành “kẻ quấy rối” cuộc hẹn hò của hai người họ.
Bảo tàng nghệ thuật Lyon rất yên tĩnh vào buổi chiều, khách du lịch thường đi theo nhóm và thì thầm vào tai nhau, mang lại cảm giác vô cùng yên bình.
Tiêu Kỳ Nhiên đưa cô đi xem các bức tượng, đi ngang qua những bức tranh nối tiếng, anh hiếm khi đánh giá về bất kì điều gì, ngược lại anh càng dành nhiều thời gian đứng trước các bức tranh và lặng lẽ thưởng thức chúng.
Giang Nguyệt không hiểu biết quá nhiều về nghệ thuật, nhưng cô vần sẵn sàng cùng anh nghiêm túc thưởng thức từng tác phẩm nghệ thuật.
“Em thích cái nào nhất?” Tiêu Kỳ Nhiên nghiêng đầu hỏi cô một câu.
“Để em suy nghĩ một chút…” Giang Nguyệt nhớ lại những bức tranh mình đã nhìn thấy: “Bức tranh ((Charing Cross)) của Monet, em cám thấy sắc thái rất mờ ảo.”
Màu tím oải hương như được phủ một lớp sương mỏng, mờ ảo và đẹp đẽ.
“Monet quả thực là một bậc thầy biết cách sử dụng màu sắc của trường phái Ấn tượng.” Tiêu Kỳ Nhiên thưởng thức bức tranh và nhìn cô:
“Khi còn học cấp hai, tôi cũng rất ngưỡng mộ Monet. Các tác phấm của õng ấy khiến người ta có cảm giác rất sung sướng.”
Giang Nguyệt quay đầu lại nhìn anh: “Anh cũng có thế vẽ tranh sơn dầu như thế này sao?”
“Đã lâu rồi không vẽ.” Anh bình tĩnh trá lời: “Tôi không có thiên phú về việc sử dụng màu sắc nhưng xem như vẩn có thể hiểu được.”
Thế giới của anh vốn dĩ không có màu sắc.
Và sự xuất hiện của cô đã trở thành màu sắc đẹp đẽ nhất trong lòng anh.
“Nhưng bức tranh kia rất đẹp, là anh đã vẽ màu.”
Giang Nguyệt chưa nói rõ ràng, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên biết cô đang nói đến bức tranh treo trên đầu giường ở Thụy Uyển, trong lòng hiểu rõ:
“Quà nhiên là bị em trộm đi.”
Giang Nguyệt:”…”
Sau khi ra khỏi bảo tàng nghệ thuật, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, hoàng hôn buông ánh vàng rực rỡ lên những tòa nhà như phủ lên toàn bộ thành phô’ một lớp bột phấn hoàng kim.
Giang Nguyệt có chút lưu luyến không muốn rời đi.
“Muốn đi dạo chợ hay không?” Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn cò, nhìn ánh hoàng hỏn mỏng manh rơi trên mặt cô, cúi đầu hôn cô một cái:
“Nếu cảm thấy mệt thì tòi đưa em trở về nhé?”
Giang Nguyệt luyến tiếc quay đầu lại, kéo lấy cánh tay anh: “Chúng ta đi dạo chợ đi, em không mệt.”
Khi xe chạy đến cống chợ, ánh hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất, màn đêm dân dần chiếm lấy phía chân trời.
Những ngọn đèn màu được treo trên các sạp hàng trong chợ, lượng khách không hề giảm đi vì tiết trời rét lạnh mà lại vô cùng náo nhiệt.
Khi xuống xe, Giang Nguyệt hà một hơi nóng, xoa xoa lòng bàn tay.
“Mùa đông lại đến rồi.” Đôi mắt của cô rực rỡ lung linh, phán chiếu ánh sáng tuyệt đẹp do ánh đèn lồng chiếu vào.
“ừ, mùa đông lại đến rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên đáp lại lời Giang Nguyệt, lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trong xe, quấn lên cổ cho cô.