Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 414 May mắn
Chương 414 May mắn
Giang Nguyệt xem lịch chiếu phim, chọn ra bộ phim cũ từ hơn mười năm trước, là một bộ phim tình cám vô cùng kinh điển có tên là “Kiêu hãnh và định kiến”.
Nhìn hai tấm vé xem phim Giang Nguyệt đang cầm trên tay, Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn cô:
“Sao không xem “Tú Nương”?”
“Đã muộn rồi, chúng ta sẽ phái đợi hơn một tiếng.” Giọng nói của Giang Nguyệt mềm mại và nhẹ nhàng, “Hơn nữa, anh chưa xem bộ phim này lúc công chiếu sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến việc xem phim gì, dù sao anh cũng có thế làm bất cứ chuyện gì với cô.
Tuy nhiên, khi việc này được nhắc tới, Giang Nguyệt bồng nhiên trở nên rất hứng thú:
“Nếu anh đã xem phim rồi, anh cho em một bài đánh giá vê phim nhé?”
“Của anh?”
Giang Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên rất mong chờ câu trả lời từ anh:
“ừ, anh nói đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên ngẫm nghĩ một lát rồi đánh giá một cách rất khách quan: “Mục đích cuối cùng của một bộ phim là kế một câu chuyện hay, “Tú Nương” rất thành công về mặt này. Các nhân vật trong phim cũng được xây dựng rất đủ, dù là người chồng bị buộc phái ra biển vì gia đinh, hay người thợ thêu sống trong chiến tranh, họ đều có những ưu điểm và khuyết điểm riêng thuộc về bán chất con người. Họ không phải là những “nhân vật hy sinh lý tưởng vĩ đại” thường thấy trong phim ánh nhưng cũng có những mặt ích kỷ và đen tối.”
“Ví dụ, khi người chồng trong cơn say lựa chọn ngoại tình để kiếm sống, cuối cùng buông thà bản thân và chọn cách làm hài lòng ân nhân của mình,… Đây là một số lựa chọn và hành vi mà các nhân vật sẽ đưa ra trong bối cảnh môi trường và đây chính xác là những phần mà khán giả sẽ đổ lỗi là quan điểm, nhưng đó cũng là phần xuất sắc nhất.”
Giang Nguyệt yên lặng nghe.
“Cuộc sống của mỗi người đều không tưởng, ngay cả khi đó là một người thông minh, vị tha hay cao thượng đến đáu thì cái bóng của người đó chắc chắn sẽ có màu đen. Đây là điều anh nghĩ là phân hoàn háo nhất của bộ phim này.”
Thấy cô đang chăm chú lắng nghe, anh không khỏi cúi đầu nhéo mặt cô rồi mới nói tiếp:
“Cao trào của cốt truyện không phải là hai người nhận ra nhau bằng hai miếng thêu được ghép lại với nhau sau khi trái qua những thăng trầm. Mà là khi người chồng bước vào phòng vệ sinh của con gái một kẻ quýên thế vì danh lợi và giàu sang, vợ của anh ta lại phải nẳm dưới thân một người đàn ông xa lạ để kiếm miếng ăn để sinh tồn – thật trớ trêu và bất lực.”
Đánh giá của Tiêu Kỳ Nhiên quá sâu sắc.
Trước đó, cô đã nghe rất nhiều bài phân tích của các nhà phê bình phim, kế cả khi chạy roadshow trong vài ngày qua, cô cũng có thể lần lượt nghe được những nhận xét của khán giả về bộ phim, tuy nhiên khi nghe anh nói những điều này, cô cảm thấy mắt mình nóng lên.
Cô cám thấy mình vẫn chưa thoát vai diễn, cô vẫn là thợ thêu bị hủy hoại trinh tiết và bị người khác chí trích, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại nhẹ nhàng nói với cô rằng cô chỉ bị ép làm như vậy, cô không phái là người sai.
Anh là người sẽ kéo cô ra khỏi màn sương mù.
Nước mắt Giang Nguyệt rưng rưng không thế rơi xuống, cô mỉm cười nói:
“Xem ra tất cả đều là lời khen ngợi, trong cốt truyện có điếm nào khiến anh câm thấy không hài lòng không?”
“Nếu phái nói…” Tiêu Kỳ Nhiên lau khóe mắt, nghiêm túc nói: “Có quá nhiều cánh em hôn nam chính, anh không thích.”
Với bản tính chiếm hữu của đàn ông, anh không muốn người phụ nữ của mình tiếp xúc quá nhiều với những người đàn ông khác, thậm chí tốt hơn hết là không nên nâm tay hoặc ôm ấp.
Nhưng người anh yêu là Giang Nguyệt, một diễn viên phải tiếp xúc với người khác giới vì cốt truyện và niềm yêu thích diễn xuất; một nữ hoàng điện ánh sẽ được ca ngợi trong tương lai; một ngôi sao sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Anh không thế chịu đựng được khi để sự chiếm hữu của mình buộc cô phái đưa ra lựa chọn từ bỏ tình yêu của mình.
Anh tôn trọng cô, bao dung cô, ủng hộ cô và nâng đỡ cô.
Phân tích vừa rồi khách quan như vậy, nhưng đột nhiên nghe thấy đánh giá chủ quan với cảm xúc cá nhân của anh, Giang Nguyệt bật khóc, cố ý mở miệng chọc tức anh:
“Xem ra anh chưa nghiêm túc xem những bộ phim em quay trước đây, em đã hôn rất nhiều diên viên nam đó.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, người này, người kia, còn có…” Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, giả vờ khoanh tay nghiêm túc đếm:”… Em quay rất nhiều cảnh, không kế hết được.”
Thực ra, cô muốn nói rằng cô đã hôn quá nhiều người đế có thế nhớ được.
Tuy nhiên, ánh mắt của người đàn ông lại lạnh lùng đến mức cô không dám tiếp tục gây sự, sợ cuối cùng người phái chịu thiệt là mình.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, anh mím môi, một lúc lâu mới thở dài, giọng điệu đặc biệt cứng nhắc: “Quên đi.”
“Hả?”
“Quên tất cả những ký ức khi hôn họ, chì nhớ nụ hôn với anh thôi.” Anh nói với giọng điệu rất lạnh lùng, thậm chí còn đe dọa:
“Nếu em không quên được, chúng ta có thế hôn nhau vài lần trong ngày.”
Hai người trò chuyện một lúc thì bộ phim cũng sắp bẳt đầu.
Bên cạnh có một quầy bán đồ ăn nhẹ và đồ uống, Tiêu Kỳ Nhiên để ý thấy một cặp đôi mua bỏng ngô và Coca, vì trách nhiệm của bạn trai, anh nghiêng đầu hỏi Giang Nguyệt có muốn ăn không.
Giang Nguyệt lắc đầu, chú ý đến nhãn dán tiếng Anh trên đó: “Bỏng ngô vị sữa, trong đó chắc chắn có sữa phái không? Hàm lượng đường trong Coca cũng quá cao.”
Tiêu Kỳ Nhiên bật cười trước suy nghĩ đáng yêu của cô: “Nguyệt Nguyệt, bỏng ngô rất rẻ, sẽ không có ai chịu bỏ sữa vào cho em đâu.”
“Cũng đúng.” Giang Nguyệt nghiêng đầu cười: “Chí vài đồng thì sao có thế bỏ sữa vào được.”
Dù nói như vậy nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không muốn Giang Nguyệt mạo hiểm, vì vậy không mua bắp rang cho cô. Anh còn lo rạp chiếu phim bật máy sưởi quá cao sẽ khiến cô bị khô miệng nên mua cho cô một tách trà chanh nóng.
Giang Nguyệt nhìn dáng vẻ thận trọng của anh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhanh nhẹn nói: “Khi còn nhỏ, thính thoảng Giang Dự sẽ mua cho em đô uống đế xem em có bị dị ứng hay không, đế xem trong đó có sữa thật hay là phụ gia với bột mỡ thực vật.”
Khi Tiêu Kỳ Nhiên nghe thấy lời này, trong lòng đột nhiên thắt lại, cơ thế cứng đờ, thậm chí không thể nhìn thẳng vào cô:
“Sau đó thì sao?”
“Nếu cửa hàng có dấu hiệu sử dụng sữa không nguyên chất thì nó sẽ đến cửa hàng đòi bồi thường và lấy tiền tiêu vặt. Chẳng phải nó khá có đầu óc kinh doanh sao?”
Khi nói, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười, trong đôi mẳt cô không hề có sự buồn bã hay đau lòng.
Nhưng chi cần nói như vậy, không thể tưởng tượng được một đứa trẻ hung ác đến mức nào lại đưa Giang Nguyệt đi thử đồ uống có thể có sữa bên trong dù biết rằng cô bị dị ứng với sữa.
Giang Nguyệt cám nhận được sự lạnh lẽo của người đàn ông bên cạnh, cô thấp giọng nói:
“Thật ra thì không có gì, sữa rất đắt, không có nhiều cửa hàng sử dụng nguyên liệu thật, em cũng không bị dị ứng nhiều…”
Cô vừa nói vừa bât đâu cảm thấy không biết nói như thế nào nên vỗ nhẹ vào vai anh: “Được rồi, anh đừng thương hại em quá.”
Tiêu Kỳ Nhiên vòng tay qua vai cô, sức lực trên tay rõ ràng đã siết chặt, giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lùng:
“Nếu có thế, anh muốn tự tay băm nát thứ rác rưởi đó.”