Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 415 Cô cũng vậy
Chương 415 Cô cũng vậy
“Nếu có thể, anh muốn tự tay băm nát thứ rác rưởi đó.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, khuôn mặt dường như bị bao phú bởi một lớp sương giá, nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Giang Nguyệt, anh kiềm chế lại:
“Xin lỗi, có làm em sợ không?”
Giang Nguyệt lắc đầu.
Cô đã nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh tự chủ của anh rất nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ thấy anh mất khá năng kiềm chế cám xúc, sự tàn nhẫn trong mắt anh lúc này như muốn nhấn chìm người khác.
Giang Nguyệt chậm rãi thở ra, cười nói: “Thật ra em cũng không còn nhớ rõ, dù sao cũng đã lâu lắm rồi. Hãy đế quá khứ trôi qua, chưa kế, em không liên quan gì đến họ cà.”
Không liên quan gì đến Chu Ninh Vân, người cha cờ bạc đã chết và Giang Nghị.
Sẽ không bao giờ có bất kỳ liên quan nào nữa.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, nói từ tốn: “Em bình tĩnh hơn anh nghĩ, anh còn tưởng rằng ít nhất em sẽ oán hận họ.”
“Chắc chắn có oán hận, nhưng không thể nói là thù hận.”
Khi nói đến chuyện này, tâm trạng của cô vô cùng bình tĩnh: “Khi em không biết sự thật, em nghiêm túc đối xử với họ như người thân của mình, có được lương tâm trong sáng và thế là đủ.”
“Hận thù tột độ không thể trở thành trụ cột cho cuộc sống của một người, ngược lại sẽ dẩn đến nội tâm xích mích cùng trâm cám vô tận, sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Bây giờ em đã là con gái của Thịnh Sóc Thành, em có thể lấy đi vài thứ của nhà họ Giang.”
“Không cân.” Giang Nguyệt bình tĩnh lên tiếng: “Kể từ khi biết mình không phái là con gái của nhà họ Giang, em cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.”
“Bởi vì em không phái con gái ruột của họ nên em không cần phải thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng họ, cũng không cần phái cảm thấy áy náy và hối hận về những gì mình đã làm.”
“Trong lòng em sẽ không còn cảm thấy bản thân mình máu lạnh vì không ủng hộ Chu Ninh Vân hay đích thân tống Giang Dự vào tù, bởi vì họ vốn là những người không liên quan gì đến em.”
Tiêu Kỳ Nhiên đã hiểu.
Đối với Giang Nguyệt, điều quan trọng nhất không phái là cô có người thân giàu có hay quyền lực mà cô cần có lý do chính đáng để đối mặt với nội tâm của mình nữa.
Cô không còn bị giam cầm bởi tình câm gia đình không chính đáng hay lúc nào cũng bị trầm cám, bởi đó không phái là cuộc sống và trách nhiệm mà cô nên có.
“Nhưng em vẫn cám thấy rất may mắn khi có một người cha yêu thương, một người anh tốt bụng và một người bà yêu thương em…”
“Đáng tiếc, em chưa được gặp mẹ mình.” Giang Nguyệt dừng lại, “Thật ra em rất muốn biết tại sao mẹ lại quyết định như vậy, em cũng muốn biết năm em sinh ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong cuộc sống luôn có những hổi tiếc.”
Con người không thể sống lại và một số câu hỏi không có lời giải đáp.
Tiêu Kỳ Nhiên suy tư trong lòng.
Trên mặt Giang Nguyệt hiện lên nụ cười chân thành: “Cảm ơn anh đã làm chuyện này cho em, cám ơn anh đã cho em tìm được cuộc sống của mình, hóa ra nó không tệ như em nghĩ.”
Tiêu Kỳ Nhiên cau mày: “Ai nói cho em biết?”
Giang Nguyệt lại nhìn anh, ánh mắt sáng ngời hơn trước: “Nếu anh muốn làm việc tốt mà không muốn ai biết, em sẽ không phá vỡ kế hoạch ban đầu của anh.”
Tiêu Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày.
“Đã hiếu, tháng này trừ tiền lương của cậu ta.”
Giang Nguyệt không vui: “Sao anh cứ bắt nạt Tiết An thế? Rõ ràng cậu ấy là người tốt.”
Nụ cười của Tiêu Kỳ Nhiên lập tức nhạt đi: “Cậu ta đối với em tốt như vậy sao? Còn anh?’
Để không mang thêm tai họa không đáng có cho Tiết An, Giang Nguyệt không dám nói nữa.
Hai người bước vào phòng chiếu, bởi vì đã là nửa đêm nên không có nhiều người xem phim, hơn nữa bán thân bộ phim đã là một bộ phim cũ nên khán giả lại càng ít.
Ngoài hai người họ thì còn có một cặp vợ chồng khác, nhưng họ đã vội vã ra ngoài khi bắt đầu buối chiếu.
Cho nên chỉ còn lại Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt đã xem bộ phim trước đây đế tìm hiếu những cách biếu đạt cảm xúc trong đó, vì vậy cô biết rõ cốt truyện, còn người đàn ông bên cạnh hiến nhiên không có hứng thú lắm với bộ phim.
Trong bóng tối, anh không khỏi muốn hôn cô.
Giang Nguyệt có chút xấu hố, thấp giọng nói: “Đang trong rạp chiếu phim…”
Người đàn ông dùng một tay nắm chặt cổ tay cô, hơi thở càng ngày càng nóng bỏng hơn: “Anh không hôn em một chút được sao?”
Anh ngậm dái tai cô trong miệng, cắn nhẹ tai cô: “Vừa rồi em đã hứa với anh rằng sau này sẽ hôn vài lần trong ngày.”
“Em hứa khi nào…”
Tiêu Kỳ Nhiên đã quen với việc vô lý, sao phải chờ cô mớ miệng biện hộ?
Anh véo cằm cô, dùng lưỡi mình tìm kiếm lưỡi cô, mút cho đến khi nó gần như mất kiếm soát, tiếng nước dần dần phát ra từ môi và răng họ.
Nụ hôn của anh khiến Giang Nguyệt bất giác ngã xuống, lòng bàn tay áp vào ngực anh, vốn dĩ cô muốn nhẹ nhàng đấy anh ra, nhưng sau đó lại trở thành lực mượn.
Dù trong phòng chiếu không có ai nhưng cô vẫn xấu hổ đến mức không hề quan tâm đến cốt truyện của bộ phim trên màn ảnh.
Môi và răng đan vào nhau, cho đến khi bất đắc dĩ tách ra, hai người thở dốc.
“Vân xem tiếp?” Anh áp sát vào tai cô, hơi thở nóng rực, “Bây giờ em có muốn về với anh không?”
Giang Nguyệt lắc đ’âu rồi gật đầu, hai mắt nhắm nghiên: “Đã bỏ tiền mua vé rồi…”
Tiêu Kỳ Nhiên nắm chặt tay cô, cười nhẹ nói: “Nếu chí là chuyện này thì chúng ta đi thôi.”
Giọng anh khàn khàn, anh âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô, nói đầy ấn ý:
“Khoảnh khắc tiếp theo của hai chúng ta sẽ có giá trị hơn hai tấm vé xem phim này.”
Khi họ rời khỏi rạp chiếu phim đã là mười một giờ, trên đường không có nhiều người đi bộ.
Tấm báng đầy màu sắc ở lối vào rạp chiếu phim vẫn sáng, Giang Nguyệt đang loạng choạng bước đi dưới sự giúp đỡ của Tiêu Kỳ Nhiên, chân cô thật sự rất yếu.
Anh hôn cô nhiều đến nổi cô mơ màng.
Cô không thể đi vững nên trực tiếp vồ lấy anh, người đàn ông cũng vững vàng bât được cô, sau đó ôm công chúa rồi bước nhanh về phía chiếc taxi bên đường.
Giang Nguyệt cứng đờ trong vòng tay anh: “Thá em xuống, em tự mình đi được.”
“Anh đã nói rồi, thời gian rất quý giá.”
Giang Nguyệt cám thấy có chút tiếc nuối khi hai người không thể đàng hoàng xem hết một bộ phim.
Nhưng sự tiếc nuối này không kéo dài lâu.
Tiêu Kỳ Nhiên không cho cô bất kỳ thời gian nào đế suy nghĩ chuyện gì khác.
Không chỉ lên xe, ngay cá khi vào khách sạn Giang Nguyệt cũng bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm trong lòng.
Người đàn ỏng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn hiếm có, cánh cửa bị gạt mấy 1’ân mới được mở ra, cửa vừa mở ra thì đã bị đóng sầm lại.
Những nụ hôn của anh lại rơi xuống, đầu tiên là trên trán, sau đó là mẳt, mũi, má và môi.
Quần áo lần lượt bị ném xuống đất, anh hôn cô một cách không kiềm chế như vừa rồi trong phòng chiếu, gần như nuốt chửng môi và lưỡi của cô, trờ thành một phần cơ thể của anh.
Giang Nguyệt phối hợp với anh, nâng câm đế anh nắm lấy, đôi tay thon dài cũng không nhàn rỗi.
Cơ thể cô bẳt đầu run rẩy.
cám nhận được hơi nóng ấm ướt, Tiêu Kỳ Nhiên cười khẽ: “Không phải có hơi nhanh sao?”
Cô đỏ mặt nhưng không dám nói ra, một phần nguyên nhân là do cô đã xúc động trong rạp.
Cũng như anh khao khát cô.
Cô cũng vậy!