Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 417 Nơi em thuộc về
Chương 417 Nơi em thuộc về
“Nếu đế cho Thịnh tổng biết anh đã huỷ hoại em, sau đó ông không yên tâm giao con gái cho anh, anh phải làm thế nào bây giờ?”
Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc hỏi, Giang Nguyệt chớp mắt, trong lòng cô đột nhiên có chút xấu hố, cô ngang ngược cứng miệng:
“Anh Tiêu đúng là mối ngày mối khác, lúc trước anh còn nói anh có kiên nhàn đợi em, kết quá còn chưa yêu đương được mấy ngày, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.”
Nói xong, cơn giận của cô dâng lên, cô một lòng muốn thoát khỏi vòng tay của anh, lại bị ngời đàn ông ôm chặt lấy.
“Buông em ra, đồ gian thương chỉ nhìn cái lợi trước mắt”
“Được rồi, em tích khấu đức đi, bố cúa em cũng là một thương nhân đấy”
“… Ông ấy là một thương nhân lương thiện, còn anh là gian thương” Giang Nguyệt dừng một chút, mặt không đổi sắc nói: “Hai người không thể so sánh được”
Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, anh không muôn giảng đạo lý “Vô thương bất gian” với cô, anh càng không muốn giảng giải với cô thú đoạn cúa Thịnh Sóc Thành khi còn tré tàn nhẩn đến mức nào, mà anh đem đề tài chuyến lên hai người họ một lần nữa.
“Vậy ý cúa em là, bây giờ chúng ta đang hẹn hò?”
Giang Nguyệt sững sờ, kịp phản ứng lại mình vừa nói gì, lúc này cô mới ảo não rơi vào cái bay cúa anh.
“Trước tiên cứ chậm rãi yêu đương, chuyện kết hôn tính sau” Tiêu Kỳ Nhiên thán nhiên mỉm cười: “Cái này sao có thế tính là không kiên nhằn chứ?”
Anh nói một cách thoải mái, nhưng Giang Nguyệt biết, đây không phải là ý nghĩ bất chợt của anh.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, nhưng cô vắn do dự nói: “Nhưng em vân không muốn gả vào một gia đình hoàn toàn không coi trọng em.”
Cò không nói quá thẳng thừng ra, nhưng
ý tứ trong lời nói đã đú rõ ràng rồi.
ở trong tình yêu, cô là một cò gái nhỏ, chỉ muốn nghe những lời ngon tiếng ngọt, cô cũng muốn giống như công chúa nhận được sự chúc phúc cúa tất cá mọi người, cô muốn cùng người mình yêu vui vé hạnh phúc mãi mãi ở bên nhau.
Nhưng Tô Gia Lan không thích cô.
Cô không muốn đế Tiêu Kỳ Nhiên ớ giữa thấy khó xử, cô cũng không muốn bản thân chịu uý khuất, vừa nghĩ như vậy cò lại bắt đầu cảm thấy không thoái mái
“Giang Nguyệt, nếu đây là nỏi lo lâng cuối cùng của em, vậy anh có thế nói rõ ràng với em.”
Giang Nguyệt nhìn anh, đợi câu tiếp theo của anh.
“Bò anh đã nói rõ rang ông ấy coi trọng chúng ta, ông ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện tình cám cúa anh… Em biết không, ông ấy không có lập trường.”
“Về phân mẹ của anh, có phải anh vần chưa kịp nói với em không?”
Tiêu Kỳ Nhiên xoa xoa đầu cô, nhìn hai mắt cúa cô: “Bà ấy muốn giáp mặt xin lối em, không biết em có thời gian gặp bà ấy một lần hay không?”
Giang Nguyệt sứng sốt hai giây.
Tô Gia Lan van luôn bât bẻ cô, lại bất mãn khắp nơi với cò, làm sao có thế nói xin lối như vậy chứ? Anh nhất định là đang lừa cô.
“Anh lại lừa em.” Giang Nguyệt hoàn toàn không tin.
“Là thật.”
Tiêu Kỳ Nhiên ôm eo cô hơi siết chặt lại, tiếp tục chậm rãi nói với cô.
“Bà ấy là một người phụ nữ bị ràng buộc bới lê giáo và quy củ quá lâu. Đến tuổi kết hôn, bà lại bị bố mẹ giao cho kỳ vọng và trách nhiệm, phải là một hiền thê lương mâu, một người vợ hiền chu toàn mọi thứ… Đương nhiên, bà ấy thật sự đã làm được.”
“Không thế nghi ngờ, bà ấy là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, một người phụ nữ tốt. Nhưng bà ấy chưa bao giờ sống vì bán
thân dù chỉ một ngày”
Giang Nguyệt yên lặng nghe.
“Trước khi kết hôn số lân bà ấy và bố của anh gặp nhau thậm chí còn không quá ba lần. Cũng chí bới vì hai bên bố mẹ hài lòng với của gôn sự này nên mới kết hôn. Bà ấy vốn dĩ đã chuấn bị tốt đẻ gả vào nhà họ Tiêu, phải làm một người vợ hiền huệ, kết quả lại phát hiện tim của chồng của minh sớm đã thuộc về người khác.”
Giang Nguyệt nhớ rõ, người phụ nữ dịu dàng nâm trong phòng bệnh kia.
Vé mặt cô trong nháy mắt khiếp sợ: “Mẹ anh… không nghĩ tới chuyện ly hôn sao?”
“Không có, bởi vì điều kiện tiên quyết mà anh vừa nói, bà ấy là một người phụ nữ bị quy củ ràng buộc quá lâu rồi. Bà ấy lo lắng nếu phán kháng sẽ mang lại thanh danh không tốt cho gia tộc, sẽ khiến cho bố mẹ thất vọng, sẽ khiến cho bán thân bị người ngoài chế giẻu. Vì vậy bà ấy thà rằng giữ một người đàn ông không đặt tâm tư lên người mình, cũng khòng dám mở miệng nói ly hòn”
Nghe đến đó, trong lòng Giang Nguyệt có chút thốn thức.
“Trong triết lý của bà ấy, khiến cho tất cá mọi người hài lòng cũng như ngưỡng mộ, mới là một cuộc đời hoàn chỉnh chính xác. Cũng vì vậy nên bà ấy mới làm nhiêu chuyện đáng giận như vậy, nhưng đồng thời, bà ấy cũng rất đáng thương, bởi vì từ đầu đến cuối bà ấy đều không có một ngày nào thuộc v’ê mình.”
Bà ấy là một người vợ, một người mẹ, một người phụ nữ, duy chỉ không phái là Tô Gia Lan.
“Bà ấy sống vì ánh mắt của người khác…” Giang Nguyệt thì thào.
Tiêu Kỳ Nhiên thu lại nụ cười, vuốt cằm nói: “Em tống kết rất chính xác. Mẹ anh thậm chí còn muốn anh giống bà ấy, láy ánh mắt của người khác làm nguyên tâc sống, như vây xem như là một cuộc đời hạnh phúc.”
Giang Nguyệt đại khái có thể hiếu được, cô đột nhiên nói: “Thật ra bà ấy cũng muốn tốt cho anh, chẳng qua là dùng sai cách.”
“Cho nên anh không hận bà ấy.” Tiêu Kỳ
Nhiên hòn lên hai má cô, vì sự lương thiện của có mà cám thấy vui mừng:
“Bà ấy là mẹ cúa anh, tình thương cúa bà ấy là không thể nghi ngờ, chí là tư tướng của bà ấy trái ngược với anh, nhưng cũng không nhát định phải khiến cho anh bất hạnh bà ấy mới vui vẻ.”
Có lẽ bà ấy là một người mẹ thất bại, nhưng trên đời này không một ai có tư cách chọn ba lấy bốn đối với mẹ của mình, lại càng không nên đứng trên cao phê bình đạo đức họ cái gì.
Không ai sinh ra đã biết phải làm một người mẹ tốt như thế nào, dù bà ấy không thế chịu nổi, cũng đã mang thai mười tháng, trăm cay nghìn đắng sinh anh ra, mẹ cúa anh.
Trong ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên mang theo dịu dàng: “Bà ấy đã từng rẩt nhiêu lân tán thường em, ờ trong mắt của bà ấy, em là một người phụ nữ độc lập mà ưu tủ, bà ấy rất thích em, chẳng qua là bà ấy theo thói quen trước đây mang theo thành kiến đi phán xét… Điểm này cúa bà ấy quá thật là không đúng.”
Thật ra Tô Gia Lan cũng không phái là người dầu muối không vào.
“Nguyệt Nguyệt.” Anh nhẹ giọng nói: “Anh nói với em những thứ này, cũng không phải là bao biện thay bà ấy, hay là nói cho em đế em có cái nhìn mới với bà ấy. Chí là anh muốn nói với em, bà ấy cũng không xấu đến mức không thê’ cứu chữa”
Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Bà ấy dành thời gian đế suy xét và thấu hiếu, cũng có thế hiếu được ý nghĩa của em đối với anh, bà ấy cũng tán thưởng sự ưu tú của em từ tận đáy lòng, mà không phải là một mực bài xích hay kháng cự”
“Anh nói những lời này, chí là muốn nói với em, sẽ không có ai không xem trọng tình cám của chúng ta. Cũng sẽ không có bất cứ ai đến ngăn cản… Bố của anh sẽ không, mẹ của anh cũng sẽ không.”
Giang Nguyệt dựa vào ngực anh, hô hấp ổn định hai giây.
Suy nghĩ trong chốc lát, cô mới lặng lẽ nói: “Tô phu nhân thật sự nói muốn gặp em
một lần sao?”
“Đúng vậy.”
Cô mím môi, có chút không được tự nhiên: “Vậy… Đợi sau khi về nước, hẹn thời gian cùng nhau ngồi một chút nhé?”
Cô hỏi một câu, nhưng đã đưa ra quyết định.
Tiêu Kỳ Nhiên bật cười.
“Nguyệt Nguyệt, cảm ơn em.”
Anh cúi đầu, hôn xuống mi tâm của cô.
Cám ơn cô, lương thiện rộng lượng như vậy. Cám ơn cô, có một trái tỉm ấm áp như vậy.
Anh thật sự may mắn vì có được cô.
thật là tòi căn bản chưa từng thấy chiếc khuyên tai kia.
Mẹ tỏi cũng không kiên định tin tướng tôi, mà bà lại nói bà cám thấy hố thẹn vì tôi đã trộm đồ, nói tôi khiến cho bà mất mặt, mang theo tôi bồi thường cho đối phương. Bà hung háng tát tôi trước mặt bọn họ, còn muõn tôi quỳ xuống xin lòi bọn họ, đế cho tôi thừa nhận tôi chính là một đứa án cắp.
Lúc đó tôi ờ tuổi dậy thì, cái thời mà tôi phán nghịch tuỳ hứng, mà chuyện này đã đê lại ấn tượng sâu sắc cho tôi. Mỏi lần nhớ tới tòi đều sẽ rất căm hận người mẹ này cúa mình, thậm chí còn cám thấy bà căn bán không yêu tôi, bà chí yêu thể diện cúa bà thỏi.
Làm gì có bà mẹ nào không cảm thấy kiêu ngạo vì con gái cúa mình chứ?
Nhưng bà lại nói bà thây hố thẹn vì tôi, cái này đối với tôi mà nói là tốn thương và bóng ma rất lớn, làm cho tỏi cám thấy cực kỳ không tự tin rất nhiều lúc trong cuộc đời, tôi sẽ theo bán náng cám thấy bán thân là một người rất tệ hại, là người rất kém cỏi.
Nhiêu năm sau khi tôi nhắc tới chuyện này với mẹ, bà nói rằng bà lo lắng đối phương sẽ vì chuyện này mà gây ầm ĩ trong trường học, nói với giáo viên bạn học rang tôi là đứa ăn cắp không hơn không kém, đến lúc đó tôi ớ trường học sẽ càng khó khăn hơn, có khả năng tôi sẽ bị người khác chỉ trích không ngóc đầu lên được, vì vậy bà muốn dùng cách này để dàn xếp ổn thoá.
Sau này, bà mới biết đó là cách làm sai lâm, không hề biết rang nó đã gây ra cho tôi một chấn thương tâm lý lớn như vậy, bà cũng cám thấy có lối với tỏi, và bà cũng đã xin lối tôi.
Bây giờ tôi cảm thấy nhẹ nhõm rồi, vì mẹ tôi cũng chỉ là một người bình thường. Bởi vì có kinh nghiệm và cách thức sống khác nhau, tự nhiên cũng sẽ có những lúc bà làm sai, bà cũng sẽ có những quan niệm hay hành động sai lầm. Nhưng sau cùng bà vần là mẹ tôi, sinh ra tôi, nuôi dạy tôi, bà yêu tôi, và tôi cũng yêu mẹ tôi như vậy.
Hòa giái với mẹ là bài học mà tôi phái học cá đời với tư cách là một đứa con gái.
Câu chuyện nhỏ của Đào Nguyệt đã xonq, cám ơn moi nqười đã lắnq nqhe a~