Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 418 Thật kín miệng
Chương 418 Thật kín miệng
Khi tin tức bộ phim thuận lợi công chiếu ở Lỵon Pháp truyền đến trong nước, cư dân mạng lập tức bắt đâu bàn luận sôi nối, hướng gió cũng cao thấp không đồng đều, có người trầm trồ khen ngợi, cũng có người ủng hộ ngược lại.
Ngầu nhiên có mấy tấm ảnh chụp Giang Nguyệt tham gia hoạt động bị rò rí ra ngoài, trong nháy mắt tất cả ác ý đều chỉ hướng trên người cô.
[Ôi chao, đây không phái là tiếu công chúa lưỡng cực Giang Nguyệt sao, bị bệnh mà van ra ngoài đi làm sao?]
[Bản thân nói thân thế không khoẻ, muốn rời khỏi giới, mà còn ra ngoài kiếm tiền, thiết lập người tự cường tự lập thật sự đã làm cho cô ấy đứng lên rồi, rất kính nghiệp’] *Dựng ngón cái*
[Mất mặt đêu ném ra ngoài đi, bộ phim này không thế phát hành ở trong nước, không chừng một nửa nguyên nhân là vì cô ta phải không?]
[Tuy rằng tòi chưa xem, nhưng nó chắc chân là một bộ phim dớ tệ.]
I…]
Cùng lúc đó, Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên ra sân bay để bay về nước.
Giang Nguyệt tiện tay lật xem tin tức giái trí trong nước, sau đó lên Weibo chính thức của “Tú nương” nhìn lướt qua một cái, cô cảm thấy đúng là không thủ vị, yên lặng tắt điện thoại, dựa vào vai Tiêu Kỳ Nhiên.
“Không vui sao?”
“ừm” Tâm trạng của Giang Nguyệt thật sự không được tốt lắm:
“Những bức ánh tham dự sự kiện ớ Lyon bị chụp lại rồi, bây giờ bọn họ đều đang mắng em, nói em một bên bị bệnh để bán thám, một bên van kiếm tiền làm việc.”
“Thật khó chịu, rõ ràng trước kia bọn họ còn nói sẽ vĩnh viên thích em, ủng hộ em, tại sao trong chớp mắt bọn họ lại trởthành bộ mặt đáng ghét như này chứ, chí vì em bị bệnh sao?”
Cô bắt đầu thể hiện cảm xúc tiêu cực của mình, đây là một dấu hiệu tốt.
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp kéo cỏ vào lòng, thu nụ cười lại: “Anh sẽ đế cho bộ quan hệ xã hội của Giang San xử lý một chútH
Còn có thế xử lý như nào chứ, chẳng qua chí là ném tiền để xóa bài đăng hoặc mua thủy quân lên bài ngược chiều mà thôi.
“Đừng/ Giang Nguyệt mơ hồ từ chối: “Trị được phần ngọn nhưng không trị được tận gốc, nói không chừng cư dân mạng sẽ táp còn nhiều hơn nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi*
Cô thậm chí còn tìm một lý do để bán thân thư giãn: “Mắng thì cứ mắng đi, ít nhất cũng có thế tạo độ hot cho bộ phim, nói chung, vần lời.”
Mặc dù cô không vui, nhưng cô vân đủ lý trí đế không đê cảm xúc hoàn toàn kiếm soát bộ não cúa mình.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô một bên đùa chút tính khí, một bên có đủ năng lực để không hành động bốc đồng, anh cảm thấy cô rất dẻ
thương.
Xe tăng tốc dọc theo con đường, dần dần đến gân sân bay.
Anh ôm cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Vậy anh phải dỏ em nhưthế nào em mới vui đây?”
Ánh mắt Giang Nguyệt sáng ngời: “Em có thế ước nguyện được không?”
Tiêu Kỳ Nhiên cười nói: “Đương nhiên.”
“Em muốn anh dạy em vẽ tranh” Giang Nguyệt chớp chớp mắt: “Có thế chứ?”
“Đương nhiên có thể” Tiêu Kỳ Nhiên véo mũi cô: “Nhưng, tại sao đột nhiên em lại muốn học vẽ?”
Cô nghiêng đầu, nói một cách nghiêm túc: “Đợi đến khi em không thế dièn được nữa, người hâm mộ cũng không thích em nữa, cũng không ai tìm em đế quay phim, vậy em phái vẽ tranh chân dung cho người đi đường, một bức một trăm ngàn.”
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thây thú vị: “Tác phầm của học sinh anh, cũng không thế chỉ
có giá rẻ như vậy chứ.”
Nghe thấy trong lời nói cúa anh dường như còn có chuyện gì khác, Giang Nguyệt vô cùng cánh giác: “Trước kia anh còn có học sinh khác sao?”
Cô trông giống như là đang ghen.
Tiêu Kỳ Nhiên mím cười, ngón tay búng lên trán cô: “Anh không có kiên nhân làm giáo viên đâu, em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng.”
Giang Nguyệt mỉm cười lặp lại: “Em sẽ là học sinh duy nhất của anh, cũng sẽ là người cuối cùng”
Cô vòng tay qua cố anh, chủ động hôn anh.
Cô lên máy bay trớ về nước, khi cô hạ cánh, đã là chín giờ tối.
Hai người trở về Thụy Uyến.
Tâm trạng Giang Nguyệt gân như bị Tiêu Kỳ Nhiên dô dành tốt, cô đi tắm, khi nâm trên giường, cuối cùng cỏ cũng bật điện thoại lên,
chuẩn bị xem hướng gió trên mạng.
Mười giờ đã trôi qua kê từ khi bức ảnh của cô bị rò rỉ ra ngoài, dư luận tiêu cực đáng lẽ phái lên men gần như đã đạt đến đính điếm, đêm đó là lúc những người hâm mộ đó xé nát nhau nhiêu nhất.
Nhưng khi cô lấy hết can đám đế mớ nó ra, đó lại là một cục diện mà cô không bao giờ ngờ tới.
Tin tức nằm ớ đầu danh sách, muốn người khác bỏ qua cũng khó.
[Tin tốt! Bộ phim “Tú Nương” với sự tham gia của Giang Nguyệt đã được xác nhận sẽ chiếu tại Liên hoan phim quốc tế Toronto’.]
Bên dưới bài đăng này, các bình luận rõ ràng là đã dẻ chịu hơn trước rất nhiêu.
[Wow, chúc mừng bảo bối Nguyệt Nguyệt! Em đã chuyến từ trong nước sang nước ngoài rồi! Vợ ơi, anh kiêu ngạo vì em!]
[Tại sao không chiếu phim ớ trong nước, tôi hỏi tại sao lại không được chiếu phim ờ trong nước! Không nhìn thấy bộ phim này, tôi lập tức kíp nổ trái đất!]
[Kẻ hèn bất tài, tói ớ Lyon, đã xem buổi công chiếu rỏi, nó thực sự là một bộ phim hay có thế giành được giải thướng.]
[Lâu trên, không hình không tin, gửi cho tôi mấy bức ảnh của Nguyệt Nguyệt cho đã mắt đi!]
[…]
Đôi mắt Giang Nguyệt mớ to vì kinh ngạc, cô cầm điện thoại đọc đi đọc lại vài lần rồi mới ngơ ra giơ lên với người đàn ông ngồi bên cạnh:
“Tiêu Kỳ Nhiên, em không nhìn Tâm đúng không?”
Vé mặt người đàn ỏng bình tĩnh, ánh mât chỉ nhìn qua màn hình một cái, giọng điệu thản nhiên: “Đây là do em xứng đáng, chúc mừng”
Đây là sự kinh ngạc vui mừng ngoài dự liệu.
Giang Nguyệt im lặng một lúc lâu rồi mới nói ra một câu: “Anh mua bài phái không?”
Tiêu Kỳ Nhiên:
Anh rất buồn bực, người phụ nữ này thât không hiếu phong tình, làm sao cô có thế nói một cách hợp tình hợp lý rằng anh không hiếu lãng mạn chứ?
Sắc mặt Giang Nguyệt dần dần đỏ lên, biếu cám trên mặt vô cùng sinh động, sững sờ, ngạc nhiên, kinh ngạc. Đồng thời không thế tin được hiện lên trên mặt cô.
Cô chớp chớp mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Anh biết từ khi nào vậy, tại sao anh không nói trước với em?” Cô xụt xùi, có chút muốn khóc:
“Em không nghĩ mình sẽ lọt vào danh sách đề cử.”
Theo cô, việc bộ phim này có thế được phát hành an toàn đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng bây giờ, bộ phim lại được đưa vào danh sách đề cử, có nghĩa là nó sẽ có nhiều khá năng hơn.
Nói không kích động là giá.
Giang Nguyệt chuẩn bị bay ra khỏi giường vì hưng phấn, cô không thế tin được: “Đây không phải là số tiền anh trả đế gửi phim vào đúng không?”
“Cô Giang, nếu tôi thật sự có thế làm được điêu này, tôi sẽ trực tiếp đưa cò lên bục Oscar luôn rồi.”
Cô dê thương đến mức anh không thế nhịn được, không tập trung mà trá lời cô.
Cho dù có năng lực đến đáu, anh cũng sẽ không tiếp cận được với giái thướng của ngành công nghiệp điện ảnh, chưa kể Giang Nguyệt cũng không cần.
Cô có sức mạnh, có khả năng và kỹ năng diến xuất, chổ nào cần thao tác trong bóng tối đâu chứ?
Đó là một sự xúc phạm đối với có.
Cât đến phần mèm trò chuyện, tất cả bạn bè và đồng nghiệp đều báo tin vui cho cô, tất cá mọi người đều chúc mừng cô.
Sự ngạc nhiên đột ngột này khiến cô hơi choáng ngợp, cô đã gọi điện cho chị Trần đế hỏi về lịch trình tiếp theo cúa mình.
“Em không biết sao?” Chị Trần có chút kinh ngạc khi nghe thấy câu hói cúa cô:
“Tiêu tống không nói gì với em sao, anh ấy thật kín miệng nha.”
Giang Nguyệt bỏ loa ngoài ra, cô láng lặng trừng mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.
Chị Trần chợt hiểu ra: “Tiêu tống muốn chuấn bị bất ngờ cho em sao? Tin tức này đã được công bồ’ vào ngày thứ hai ngay sau khi cõng chiếu ớ Lyon rồi.”
Giang Nguyệt sửng sốt: “Nhanh như vậy sao? Không cần xét duyệt sao?”
“Thật ra thì ngay từ lúc xác định buổi công chiểu ở Lyon, cũng đã thu hút sự chú ý của người phụ trách bên kia rồi. Bời vì Lyon là cái nôi của điện ảnh, rất tôn trọng truyền thốnq nàv nên kéo đươc thiên cám cúa ho.”