Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 420 Mở cửa hàng hoa
Chương 420 Mở cửa hàng hoa
Vốn dĩ Tiêu Kỳ Nhiên là vì muôn thê hiện sự quan trọng của cuộc gặp mặt lân này nên muốn chọn địa điểm là một khách sạn ớ trung tâm thành phố.
Nhưng Giang Nguyệt lại từ chối, nói Tô Gia Lan ngồi trên xe lăn đi lại không tiện, vằn nên trực tiếp đi đến nhà họ Tiêu thì tốt hơn.
Hơn nữa, lần đầu tiên cô và Tô Gia Lan gặp mặt là ớ nhà chính của nhà họ Tiêu.
Bắt đầu từ nơi nào thì nên kết thúc từ chố đó, đây là điều mà Giang Nguyệt muốn.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên bước qua hành lang và đại sảnh quen thuộc, trong lòng Giang Nguyệt lại lo lắng bồn chồn như gõ trống.
Tô Gia Lan đang ớtrong sân nhà sau, hoa mọc ớ đó đều đã khô héo, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi của hai cái cây lớn. Trên mặt đất phủ đầy cánh hoa và lá rụng khô héo, hôm nay không có ai đến đây dọn dẹp.
Hôm nay ánh mặt trời đã ló dạng, những tia nãng vàng mỏng manh phủ khăp sân vườn, tãng thêm một chút ấm áp cho buổi chiêu đông này.
Tô Gia Lan ngôi trên xe lăn, nhìn hoa cỏ trong sân.
Tiêu Kỳ Nhiên muốn đi vào với Giang Nguyệt nhưng lại bị cô ngăn cản.
Cô chớp chớp mắt, nói với anh: “Em muốn tâm sự riêng với Tô phu nhân, anh ở trong phòng khách chờ em được khỏng?”
“Không cần anh đi cùng sao?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi cô.
Giang Nguyệt gật đầu.
Có lẽ, Tô Gia Lan có chuyện riêng muốn nói với cô.
Mà cô cũng vậy.
Trong góc vườn vấn còn một mảng tuyết chưa tan ra, tất cả cây cỏ đêu tiến vào trạng thái ngủ đông, chờ năm sau sẽ lại nảy mầm một Tân nữa.
“Tô phu nhân”
Tô Gia Lan quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, sau đó dằn dần di chuyển xe lăn quay mặt về phía cô.
“Bác vắn thích cắt tỉa nhưng bóng hoa và cây cối này thành một kiểu dáng đồng nhất.”
Giang Nguyệt đi đến, hơi mím cười, hai tay nắm lấy tay nắm cúa xe lăn: “Hôm nay thời tiết rất đẹp, cháu đưa bác đi dạo nhé?”
Tô Gia Lan nhìn Giang Nguyệt.
Vé mặt của cô không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ lấy lòng, nụ cười trên mặt cũng vừa phải, đó là một cử chỉ tôn trọng người lớn tuổi, không hề trịch thượng mà thay vào đó là sựlế phép và tôn trọng.
Tóm lại, hoàn toàn không có sự nịnh bợ hay lấy lòng.
Tô Gia Lan thật ra không hè ghét Giang Nguyệt, bà chỉ chán ghét những thủ đoạn mưu rnò muốn gá vào gia đình giàu và tâm tư muốn thay đổi vận mệnh của mình nhờ những thú đoạn này.
Nhưng bà không hề tìm thấy bóng dáng
những thứ này này ởtrên người Giang Nguyệt.
Cô giống như một đóa hoa kiêu ngạo đứng thẳng mình trên núi tuyết, cho dù nhiệt đò có giám thấp đến đâu cũng không bao giờ cúi đầu.
Cô có một loại kiêu ngạo bẩm sinh của chính mình.
Dạo quanh vườn hoa một lúc, Tô gia lan mới nhẹ nhàng nói: “Tương lai có dự định gì không?”
Điều mà bà muốn hỏi là dự định sau này của Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên.
Nghe thấy Tô Gia Lan chú động mớ lời, Giang Nguyệt dừng chân lại: “Có lẽ cháu sẽ tiếp tục đóng phim.”
“Dự định đóng phim mấy năm?”
Giang Nguyệt suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Cháu sẽ luôn luôn đóng phim, đóng đến khi nào cháu hết thời không có người nào muốn xem mới thòi.”
Tô Gia Lan trầm mặc một lúc lâu mới
mớ miệng nói: “Tập trung vào sự nghiệp là chuyện tốt, nhưng mà trọng tâm cuối cùng của phụ nữ vần nên dần dần đặt vào gia đình. Bây giờ cỏ còn tré, chờ đến khi kết hôn sinh con, chờ thêm mấy năm nữa…”
“Bác gái.” Giang Nguyệt ngắt lời bà: “Cháu có thế hỏi bác một chuyện được không?”
“… Cô cứ hỏi.”
“Lúc bác gái còn tré, chí hướng của bác là trớ thành một bà nội trợ chăm sóc chồng con sao? Chỉ nghĩ đến chuyện làm một người vợ, một người mẹ tốt thôi sao?”
Tô Gia Lan nhất thời không nói nên lời.
Rất lâu trước khi Giang Nguyệt lạnh lùng nói cô không có hứng thú gả vào nhà họ Tiêu, bà đã biết Giang Nguyệt là một có gái có tâm hồn thanh cao, nhưng bà không ngờ cỏ sẽ trực tiếp hỏi thẳng mình như vậy.
Tuy hơi thô nhưng lại không xúc phạm người khác.
“Đương nhiên không phái…”
Tô Gia Lan nhớ lại quá khứ, mớ miệng nói: “Nhưng mà đó cũng chí là những áo tướng hoang đường của tuối trẻ, thỉnh thoảng nghĩ lại một chút là được rồi”
“Bới vì ước mơcúa bác là trớ thành một nghệ sĩ chạm khâc hoa, hoặc mớ một cửa hàng bán hoa, nói tóm lại là muốn ngày ngày được làm bạn với hoa tươi, nhưng ƯỚC mơ này không đủ để được nhà họ Tỏ chấp nhận?”
Tô Gia Lan sửng sốt.
Bà chưa từng nói về chuyện này, càng không dám nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, nhưng không ngờ Giang Nguyệt lại đoán được.
“Ai nói cho cô biết?”
“Tôi chí tùy tiện suy đoán một chút thôi, không lẽ cháu đoán đúng rồi sao?”
Tô Gia Lan không trả lời.
Giang Nguyệt khẽ cười, chí vào mấy chậu hoa lớn nhỏ: “Bà thích chơi đùa với mấy chậu hoa này như vậy, cho dù cơ thế có xảy ra tình trạng gì cũng chưa từng bỏ rơi chúng.”
“Lý tưởng của một người là gì?” Giang Nguyệt dường như đang dò hỏi người khác lại giống như đang tự lấm bấm với chính mình:
“Ước mơ ban đâu của nó vốn dĩ đâm chồi nảy lộc, vươn lá tận hướng ánh nắng mặt trời và sương mù… ngay từ đầu đã không muốn có ý định gieo hạt giông.”
“Sự giáo dục và ánh hướng từ gia đình mà bác nhận được từ lúc nhỏ đã hình thành nên quan điếm và suy nghĩ cúa bác, điều này thực ra không sai, nhưng bác không nên đứng trong lập trường chủ quan của mình mà phú nhận một mặc khác của cuộc đời.”
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn, có thế lựa chọn trớ thành một ngôi sao, trớ thành một nghệ sĩ chạm khâc hoa, cũng có thế trớ thành một người mẹ hiền một người vợ tốt, không ai có đáp án chính xác cho những sự lựa chọn này.”
“Không có ai quy định phụ nữ nhất định phái trở thành một người vợ hiền thục, một người mẹ bao dung, phụ nữ có thế trở thành bất cứ dáng vẻ nào mà họ muốn, có thể đạt được sự nghiệp, mơ ước, và sớ thích cúa
chính mình, chí cần họ muốn.”
Cô nhìn Tô Gia Lan: “Tương tự như vậy, đàn ông cũng có thế đạt được những sở thích và ước mơ của mình, chẳng hạn như trớ thành họa sĩ.”
“Nếu nhổ đi đôi cánh của một con chim, cố chấp muổn nó bước đi như một con người, cái này không phải là tình yêu mà là sự cầm tù, khiến nó dần dằn mất đi hy vọng”
Tô Gia Lan sửng sốt một lát.
Cuối cùng bà cũng hiếu, tại sao đứa con trai mà bà nuôi dạy từ nhỏ lại không màng tát cả mà đối đầu với bà chỉ vì một người phụ nữ.
Bới vì Tiêu Kỳ Nhiên cũng nói giống như những lời cô nói.
Vê cách giáo dục cúa bà, anh cũng từng nối loạn phán đổi hét lên với bà, nói bà đang nhổ đôi cánh của anh, khiến anh trờthành một con rối chịu sự điều khiến của người khác.
Khó trách anh lại yêu cỏ đến như vậy.
Tô Gia Lan yên lặng rất lâu, giống như
đang nghiền ngẩm những lời mà cõ đã nói.
“Hơn bôn mươi năm qua, lân đầu tiên có người nói với tôi những chuyện này* Tô Gia Lan hít một hơi thật sâu, miên cưỡng nở một nụ cười:
“Thành thật mà nói, suy nghĩ của tôi thật sự có phần cổ hú”
Trong suốt quãng đời dài hơn bốn mươi năm của mình, bà thật sự chưa từng có trải nghiệm nào giống như vậy, chứ đừng nói đến chuyện thực hiện bất kỳ giấc mơ nào.
Nhưng Giang Nguyệt hoàn toàn khác với bà.
Cô sống rất tự do, cô có thế theo đuói sự nghiệp thuộc về mình, hơn nữa cô còn có thế chìm đắm và hưởng thụ trong đó.
Đó là những điều mà đến cuối đời Tô Gia Lan cũng không bao giờ trải nghiệm được.
“Là tôi già rồi.* Bà thớ dài nói một câu: “Cô nói rất đúng, cái tuổi này của tôi cũng nên buông bỏ rồi, hướng thụ tuổi già mới là lựa chọn ưu tiên.”
Giang Nguyệt nghe theo lời của bà, cười hỏi: “Bác có muốn mở một cứa hàng hoa không? Cháu có thế thường xuyên đến giúp bác.”