NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 346

  1. Home
  2. Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
  3. Chương 346
Prev
Next

Chương 346
Hành lang bệnh viện vắng lặng, một “người” mặc áo bệnh nhân đang kéo rìu.
Khi ‘người’ đó ngẩng đầu lên, Tò Tử Chiến thấy rõ vết thương rộng cỡ hai ngón tay trên cổ đối phương.
Vết thương cùn như bị rìu cắt, mới nhìn hệt như chỉ có một lớp da nối giữa đầu và thân, vô cùng rùng rợn.
Lưng áo Tô Tử Chiến đã ướt đẫm mồ hôi.
Người thường mà bị thương nặng thế thì kiểu gì cũng đầu một nơi thân một nẻo.
Nhưng… ‘người’trước mặt cậu chẳng những còn cả đầu lẫn thân, mà còn đang cầm rìu trong tay rồi cười với cậu.
Lúc này, Tô Tử Chiến vốn luôn bình tĩnh bỗng co cẳng bỏ chạy, lộ ra vẻ hoảng loạn như bao đứa trẻ khác.
Em gái…. cứu anh!
Kẻ sát nhân biến thái!
Tiếng rìu kéo lê trên sàn vẩn vang lên ngay sau lưng, Tô Tử Chiến dốc hết sức lao về
trước, cậu cảm giác như đã chạy ba km, nhưng không rõ tại sao cậu vẵn không thoát khỏi hành lang này.
“Hờ hờ….” Tiếng cười ghê rợn của kẻ kia bổng vang lên sau lưng Tô Tử Chiến.
Tô Tử Chiến vỏ thức quay người lại, chỉ thấy ‘người’ kia đã sáp tới gần, cười đến là quỷ dị: “Ta bắt được ngươi rồi!”
Nó giơ chiếc rìu lên cao, ngẩng đầu, nhưng cái cổ không đỡ nổi thân thể nén cả người nó nghiêng đi, nét dữ tợn lập tức xuất hiện trong mắt nó.
“Chuột chết, chém chết, chém hết!”
Tô Tử Chiến thầm mắng đồ thần kinh rồi nện mạnh một quyền.
Bốp một tiếng, cái đầu của ‘người’ kia bị đánh bay.
Đầu nó lăn long lóc ra rìa hành lang.
Mấy nhóc Túc Bảo vừa quay trớ ra thì trông thấy cái đầu quỷ lăn đến bên chân Tô Tử Chiến.
“…!!”
Tô Tử Du á lên một tiếng, lập tức nấp sau lưng Túc Bảo.
Sau đó cậu vội vàng sờ vào ba lô, trang bị… trang bị của cậuỉ
Kết quả là, chiếc nồi sắt bỉ mắc kẹt trong miệng ba lô nên không thể lấy trang bị ra.
Tô Tử Du vội đập ba lô.
Hóa ra ban nãy, khỉ Túc Bảo đuổi theo vào trong, âm thanh kia lại biến mất, cả bệnh viện chìm trong yên lặng.
Kỷ Trường kêu Túc Bảo tự tìm con quỷ hung dữ theo cách của bé, thế nên Túc Bảo vừa bấm tay bói quẻ vừa chạy vào trong.
Tô Tử Du nhắc nhở Túc Bảo dùng la bàn bát quái, lúc đó Túc Bảo mới nhớ ra bé còn kỹ năng đặc biệt, lập tức triệu hồi la bàn, cuối cùng tìm được quỷ hung dữ khi chạy vòng trờ ra.
Quỷ hung dữ bị rơi mất đầu nhưng thân thế không bị ngã xuống, chiếc rìu trong tay nó vần chặt chém hung hăng loạn xạ.
Nét mặt của cái đầu rớt dưới đất cũng đồng thời trở nén hung dữ.
Tô Tử Chiến thấy cả người ớn lạnh và nặng trĩu, cậu vốn muốn chạy về phía Túc Bảo, nhưng không rõ tại sao, động tác của cậu bỗng trở nên cứng ngắc, chỉ biết tránh
lưỡi rìu một cách vụng về.
Thấy ‘người’ mất đầu vẫn có thể chặt chém trước mặt cuối cùng thì Tô Tử Chiến cũng rút ra kết luận về vấn đề mà cậu hồ nghỉ ban nãy – Đây không phải người mà là một con quỷ!
Đúng lúc nó, Tõ Tử Chiến tròng thấy Túc Bảo lao tới.
“Anh cả đừng sợ! Túc Bảo đến đây!”
Túc Bảo hét lên một tiếng rồi tung ra ba lá bùa vàng, chặn chiếc rìu suýt đâm trúng Tồ Tử Chiến.
“Hey! Đốm lửa tinh thần!” Túc Bảo vung tay, ném ra một quả cầu lửa.
Đúng là ngọn lửa tinh thần!
Quả cầu lửa nện vào quỷ hung dữ không đầu rồi bùng cháy.
Quỷ hung dữ vặn vẹo trong ánh lửa, kêu lên thảm thiết rồi lao vào đám người Túc Bảo nhưruồi không đầu.
Túc Bảo giơ tay lên, một chiếc búa tạ màu vàng tím xuất hiện trong khỏng trung.
“Nè, tiên sinh quỷ hung dữ không đầu, muốn ăn búa nhỏ hay búa to?”
“Búa nhỏ bốn mươi, búa to tám mươi!” Túc Bảo vẫn có thời gian đế hỏi ý kiến.
Nhưng quỷ hung dữ nào có tâm tư trả lời, cái đầu trên đất tức giận há miệng cắn về phía Túc Bảo!
Túc Bảo vung búa: “Được nha, cái đầu quỷ thích búa to!”
“Heỵ, tám mươi! Tám mươi.”
Cái đầu quỷ bị đập bay đi, Túc Bảo lập tức đuổi theo, thu búa to màu tím vàng về, nói: “Đừng chạy!”
Hành lang chết chóc lúc này là cảnh tưởng: Túc Bảo lùa theo cái đầu quỷ hung dữ, thân thể quỷ hung dữ không phân biệt được phương hướng lại loạng choạng đuổi theo Túc Bảo.
Phốc một tiếng, cái đầu quỷ bay lên, đập vào tường hành lang như một quả bóng, sau đó tức giận lao về phía Túc Bảo.
Túc Bảo giơ hồ lô linh hồn lến, cái đầu quỷ còn chưa hiếu chuyện gì thì đã bị hồ lô ăn gọn.
“Đây gọì là tự chui đầu vào hồ lô!!” Túc Bảo thản nhiên giải thích.
Tó Tử Chiến: Thành ngữ dùng như thế
ư…
Không, đây khồng phái vấn đề chính.
Tỏ Tử Chiến lại tiếp tục ngơ ngác nhìn Túc Bảo đập búa nhỏ vào ngực quỷ hung dữ.
Vừa đánh bé vừa hét: “Bốn mươi bốn mươi 7
Quỷ hung dữ không đầu nhanh chóng mất khả năng phản kháng, sau đó bị hồ lô linh hồn hấp thụ.
Túc Bảo thu hồi chiếc búa tím vàng, kêu lớn: “Được rồi, anh cả không sao nữa rồi!”
Tò Tử Chiến sững sờ như đang nằm mơ.
Cậu…. cậu bị ảo giác ư? Chẳng ngờ lại trông thấy cảnh tượng cỏ em gái mềm mại chỉ biết lãm nũng vừa dũng mãnh đánh chết quỷ hung dữ.
Em gáỉ cậu còn hung dữ hơn cả quỷ hung dữ?
Tô Tử Chiến mấp máy môi, giờ khắc này, nộỉ tâm cậu ngừng đấu tranh, thế giới quan hoàn toàn sụp đổ rồi lập tức được xây đắp lại.
Cậu thích đọc đủ loại sách từ cố tới kim, của Trung Quốc và cả các quốc gia khác. Cậu
thích những tập thơ tao nhã, thích cả những câu chuyện hoang đường trong sách vờ…
Nhưng cậu chưa bao giờ tin có ma quỷ, ngay cả khi gặp chuyện kỳ quái khi đi cùng Túc Bảo tới cửa hàng búp bê lần trước, cậu vẩn tưởng mọi chuyện do kẻ khác bày trò mà thôi.
Chẳng ngờ, trên đời thật sự có quỷ!
Túc Bảo huơ tay trước mặt Tô Tử Chiến: “Anh cả, anh không sao chứ?”
Tô Tử Chiến hoàn hồn, nói: “Không sao…”
Túc Bảo kiềng chân lên, vỗ vai Tô Tử Chiến fôi thổi.
“Anh ơi, khi có thứ gì đó đuổi theo anh, anh không được quay đầu lạì nha! Nhìn nè, ngọn lửa dương trên hai vai anh đã tắt rồi!”
Túc Bảo vừa thổi vừa vỗ, sau đó chẳng biết tìm đâu ra một cuốn số cổ xưa.
Phù một tiếng, hai ngọn lửa dương trên vaỉ Tò Tử Chiến được nhóm lên.
Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật.
Thế mà cũng làm được ư?
“Em ơi, chuyện này là sao?” Cuối cùng
thì Tô Tử Du chũng dám đến gần, sợ hãi hỏi.
Túc Bảo nhìn Kỷ Trường.
Hắn lật sổ ra rồi giải thích gì đó.
Túc Bảo thuật lại: “Quỷ hung dữ ban nãy khi trước là bệnh nhân tâm thần ờ bệnh viện này.”
“Đầu óc nó điên loạn, nhìn gì cũng tưởng là chuột, coỉ tất cả mọi người là chuột, chém bằng sạchí”
Tô Tử Du hơi ngẩn người, vội lấy dỉ động ra: “Hình như anh từng nghe chuyện này trên một diễn đàn nào đó….”
Hai anh em Tô Tử Du và Tô Tử Chiến đều có trí nhớ tốt Tô Tử Du nhanh chóng tìm ra diễn đàn.
Trên diên đàn, một người trong bệnh viện sống sót sau thảm họa tiết lộ rằng: [Một bệnh nhân tâm thần nọ mắc chứng hoang tưởng. Gặp aỉ anh ta cũng nói mình là một con chuột khổng lồ bị đột biến sau bức xạ hạt nhân. Anh ta còn nói rằng tất cả những con chuột khổng lồ đang bí mật theo dõi anh ta và muốn ăn thịt anh ta.]
[Anh ta nói mình sắp điên lên mất thòi, thế nên một ngày nọ, anh ta tìm được chiếc
rìu rồi chém chết qia đinh nào đó…l

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 346"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com