Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 350: Kiếp sau nhất định tìm được con
Mẹ của lệ quý nhỏ quỳ dưới đất khóc lóc van xỉn.
“Làm ơn…. chúng ta sai rồi, nhưng trẻ con vô tội, nó mới ba tuổi….”
“Lẽ ra con bé có thể vui vẻ xách cặp đến trường như bao đứa tré khác…Lúc còn sống, trông thấy các anh chi đến mầu giáo, con bé luôn mong muốn được đi học…”
“Hôm đó ta đã mua cho con bé một chiếc cặp sách. Con bé vui đến mức suốt cả ngày không chịu đặt chiếc cặp xuống!”
Mẹ của lệ quỷ nhỏ khóc mồi lúc một to, hai hàng lệ máu rớt xuống nhuộm đỏ bộ quần áo.
Ba của lệ quỷ nhỏ cũng quỳ xuống, bứt tóc: “Đều là lồi của ta, muốn trách thì cứ trách ta, có tội nghiệt gì để ta chịu hết…”
Hai lệ quỷ già cũng quỳ rạp, không ngừng dập đầu: “Cầu xin các người, không buông tha cho chúng ta cũng được nhưng có thể bỏ qua cho cháu gái của chúng ta không?”
“Lúc còn sống cháu gái ta rất ngoan, khi
đi mua rau con bé luôn nắm tay ta vì sợ ta ngã, con bé còn chủ động đòi xách rau giúp vì sợ ta mệt.?
“Cho dù kiếp trước con bé đã làm sai điều gì, nhưng kiếp này con bé phải bỏ mạng khi mới ba tuổi. Xin hỏỉ Diêm Vương có thể cho chúng ta dùng mạng sống của chúng ta đế trả nợ thay cháu gái không?” Hai lệ quỷ già nhạt nhòa nước mắt nói.
Có lẽ vì đánh không lại Túc Bảo nên chúng biết không còn đường lui.
Lệ quỷ ông bà và lệ quỷ bố mẹ nhất loạt khóc xin tha cho lệ quỷ nhỏ.
Ba của lệ quý nhỏ nóỉ tiếp:
“Chính ta kêu con bé tìm người chết thay, những chuyện con bé làm đều do ta gạt nó là đang chơi trò chơi…”
“Con bé là lệ quỷ, nhưng vì quá khao khát được sống và không nỡ rờì xa thế gian nên mới làm vậy…”
“Ta nguyện bị hồn bay phách tán, đối cho con gái ta kiếp sau được đầu thai một kiếp người bình an vui vẻ…”
Cả nhà lệ quỷ quỳ dưới đất không chịu đứng dậy, chỉ biết khóc tuyệt vọng như không
thế làm gì hơn.
Lệ quỷ nhỏ thấy ông bà bố mẹ mình khóc nên cũng bật khóc đến đau lòng, nó ôm riết mẹ nó không chiu buông.
Túc Bảo lặng lẽ đi tới, duỗi tay chạm vào mặt lệ quỷ nhỏ.
“Không khóc nữa, nếu em muốn thì chị sẽ kêu sư phụ đưa em đi đầu thai.”
Kỷ Trường:
Chờ chút, Diêm Vương đại nhân ơi, người giăng bầy thuộc hạ khác đi!
May sao, Túc Bảo nói tiếp: “Nhưng ồng bà và ba mẹ em không còn cơ hội đầu thai nữa!”
Nghe vậy, lệ quỷ nhỏ càng ôm chặt mẹ nó.
Nhưng ba mẹ và ông à nó đã kiên quyết chịu hồn bay phách tán để đổi lấy cơ hội đầu thai cho nó, chúng nguyện ý….
Kiếp sau làm một người bình thường là tốt rồi, chỉ cầu mong cả cuộc đời được khỏe mạnh bình an….
Túc Bảo nhìn Kỷ Trường.
Kỷ đại nhân từ chối liên tiếp ba lần: “Ta
không thể, ta không làm được, ta không dám!”
Túc Bảo: “Sư phụ, người làm được mà! Người là người lợi hại nhất trên đời!”
Kỷ Trường tiếp tục từ chối liên tiếp ba íân: “Ta không phải người lợi hạỉ nhất, ta không lợi hại, ta là quỷ không phải người…”
Túc Bảo ngầm nghĩ rồi bồng hiếu ra một chuyện.
Có phải chuyện này sẽ ảnh hưởng tới sư phụ của bé không?
Nghĩ vậy, Túc Bảo bổng thấy mình làm vậy là không đúng, bé vội nói: “Sư phụ, vậy đế con đưa em ấy đi đầu thai.”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật, cô bé con làm được ư?
Giờ cỏ bé con là người, không phải Diêm Vương.
Sao có thế ra vào quỷ giới —
ít nhất thì hiện tạì Túc Bảo không thể làm được.
Kỷ Trường: “Thôi bỏ đi, đế ta…”
Túc Bảo vui vẻ nói: “Cứ quyết định vậy đi!
Bây giờ lệ quỷ nhỏ theo chị trước, đợi chị có
bản lĩnh thì sẽ đưa em xuống địa ngục ngay lập tức…. À không, đưa em đỉ đầu thai.”
Cả nhà lệ quỷ nghe mà kinh hồn bạt vía: Có chắc chỉ nói nhầm không hả?
Chần chừ một chốc, cuối cùng họ cũng quyết định để lệ quỷ nhỏ theo Túc Bảo.
Còn họ sẽ chuộc mọi tội lỗi.
Chỉ cần cho bảo bối mà họ yéu thương một tìa hy vọng về cuộc sống mới là đủ rồi.
Mẹ của lệ quỷ nhỏ ôm con gái, nhắm mắt lại để che đi cảm xúc quyến luyến bịn rịn.
“Đinh Đang ngoan nhé, theo chị này trước, sau này đỉ đầu thai sai, kiếp sau mẹ sẽ vẫn làm mẹ của Đỉnh Đang, chúng ta hẹn ước như vậy được không?”
Tiểu Đinh Đang không tin lời mẹ nó nói, nó lắc đầu như trống bỏi.
Mẹ nó duỗi tay: “Vậy chúng ta ngoắc câu… Kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không thay đổi…”
Ba lệ quỷ nhỏ ôm vợ con, nói gỉọng trầm khàn: “Tin ba đi, có khỉ nào ba gạt con đâu? Đợi con đầu thai trước, ba mẹ nhất định sẽ đi tìm con.”
Dầu thông minh thế nào đi chăng nữa, lệ quỷ nhỏ vần là một đứa trẻ. Nó do dự nhìn ba mẹ mình rồi lại nhìn Túc Bảo.
Ông bà nó cũng khuyên: “Ngoan nha, chỉ mình con đi đầu thai trước thì chúng ta mới có cơ hội chuộc tội, tiếu Đinh Đang biết chuộc tộỉ là gì không? Chính là…” Nói đến đây, bà cụ lệ quỷ bí từ, không bịa tiếp được nữa.
Ông cụ lệ quỷ tiếp lời: “Giống như chị gái nhỏ kia vừa nói, chúng ta vay tiền thì phải trả hết mới có thế đi tìm con”
Mẹ của lệ quỷ tiếp tục dồ: “Nhưng nếu tiểu Đinh Đang không đì giữ chỗ trước cho òng bà và ba mẹ thì chúng ta hết cơ hội luôn!”
Cuối cùng ba của lệ quỷ nhỏ xoa đầu nó, nói: “Sẽ cô đơn chút đó, nhưng ba tin con có thể làm được, phải không?”
Cuối cùng thì tiểu Đỉnh Đang cũng gật đầu.
Gia đình đẩy nó về phía Túc Bảo.
Đáy mắt họ lạỉ nhen nhóm hỉ vọng, họ mỉm cười động viên tiểu Đinh Đang.
Điều này khiến tiểu Đình Đang ảo giác rằng nó sẽ được gặp lạỉ người thân.
Kiếp sau, ba mẹ nó sẽ tìm nó, nó phải
giúp ba mẹ và ông bà nó giữ chỗ trước.
“Nhất định phải đến tìm con nha.” Tiểu Đinh Đang lau nước mắt dặn dò.
Cả nhà lệ quỷ gật đầu, nhìn tiếu Đinh Đang bay vào hồ lô linh hồn, không bao giờ được nhìn thấy nữa.
Mẹ của tiếu Đinh Đang hối hận đêh mức cuộn tròn trên mặt đất khóc.
Túc Bảo buồn bã nhìn đám lệ quỷ.
Tuy…. nhưng…
Không thể thay đối được gì nữa.
Sự hối hận vào thời điểm này không thể bù đắp được sinh mạng của những người vô tội mà chúng đã sát hại.
Giống như nợ tiền thì phải trả tiền vậy đó….