Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 396 Tại sao anh luôn bị người khác dán vậy
Chương 396: Tại sao anh luôn bị người khác dán vậy!
Mã Lâm không muốn nhượng bộ. Cò ta đã tiêu năm mươi vạn cho ngày hôm nay, toàn bộ số tiền tiết kiệm của cô ta đã tiêu sạch rồi.
Thất bại cũng vậy, tại sao không thử cố gâng một lần!
Mã Lâm nghiến răng nghiến lợi, dùng kỹ năng diễn xuất kém cỏi ngã vào người Tỏ Dĩnh Nhạc, giả vờ túm lấy lưng Tò Dĩnh Nhạc… Nhân cơ hội dán bùa hoa đào lên đó.
Tiểu Ngũ sửng sốt: “Thật đáng sợ! Giữa ban ngày, lại có một người phụ nữ dám làm ra chuyện như vặy! Là xuyên tạc nhân tính hay là mất đạo đức? Đàn òng không thốt nên lời, phụ nữ nhìn phải rơi lệ, nếu bạn không thay đổi, bạn không phải là người Trung Quốc!”
Mọi người:”…”
Mã Lâm bị lời nói của Tiểu Ngũ dọa đến mức tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ta không nhìn thấy lá bùa đang bốc cháy. Đang trong lúc lo lằng, đột nhiên cảm thấy bùa đào hoa không còn ờ dưới tay mình nữa!
Thành công rồi!
Mã Lâm thờ phào nhẹ nhõm, cò ta không sợ người khác sẽ nói gì tiếp theo nữa.
Thậm chí khi nghĩ đến người đàn õng lịch lãm và nho nhã trước mặt sắp theo đuổi cô ta, trái tim Mã Làm đã lỡ mất hai nhịp.
“A… Thực xin lỗi!” Mã Lâm ngẩng đau, giả vờ xin lỗi nhìn Tỏ Dĩnh Nhạc.
Túc Báo và Mộc Quy Phàm theo dõi toàn bộ quá trình:
Cha và con gái nhìn nhau.
Mặc dù Mộc Quy Phàm không thể nhìn thấy ngọn lửa bốc lên thiêu cháy lá bùa, nhưng anh có thể thấy lá bùa sau khi vừa được dán lên đã biến mất nhanh chóng.
Đây là đang nghịch đại đao trước mặt Quan Còng, múa rìu trước cửa Lỗ Ban hay hù ma dọa quỷ Diêm Vương?
Cái này dán lén người ai cũng được nhưng không được dán lên người cậu ba!
Nếu là anh, người phụ nữ này tuyệt đối không thể đến gần trong phạm vi cách anh ba bước chân.
Túc Bảo lập tức muốn tháo lá bùa ra, lại đột nhién bị Mộc Quy Phàm ngăn lại, thấp giọng nói: “Cục cưng ngoan, đừng đánh rằn động cỏ.”
Túc Bảo tỏ vẻ bối rối nhưng vẫn thu tay lại.
Cậu ba Tô Dĩnh Nhạc trong suốt quá trình đều bối rối: “?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi cảm thấy cả người hơi yếu đi, thê’ giới xung quanh dường như có chút kỳ lạ, người phụ nữ trước mặt lại có mái tóc mượt mà, đôi mắt long lanh cũng đẹp hơn rất nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của cò ta, anh thậm chí còn muốn an ủi cò ta.
Nhưng cậu ba vẫn cố gắng chống lại, lùi lại vài bước… đứng sau lưng Túc Bảo.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì nhất định phải có yêu ma, anh không phải kẻ hèn nhát, anh chỉ đang cố găng trốn tránh nguy hiếm.
Mã Lâm có chút thất vọng, cò ta còn tưởng rằng Tó Dĩnh Nhạc sẽ lập tức tới giải váy cho mình…
Nhưng không sao, bùa đào hoa cũng cần một khoảng thời gian mới có thể phát huy tác dụng, dù sao nếu Tò Dĩnh Nhạc muốn tìm được cô ta, nhất định có thể tra ra được thòng tin liên lạc của cỏ ta.
Bây giờ cô ta chỉ cần quay về và chờ đợi thỏi!
Nghĩ tới đây, Mã Lâm mỉm cười xin lỗi bà cụ Tò: “Thật xin lỗi đã gây phiền toái cho bà… Tòi có thể tự mình về xử lý vết thương, một lần
nữa xin lỗi…”
Cò ta rồi thật sự chủ động ra về.
Đây là lần đau tiên chú Nhiếp gặp phải chuyện như thế này, õng ấy cảm thấy thật kỳ lạ, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra với Mã Lâm nhưng vẫn đưa cỏ ta ra ngoài.
Bà cụ Tò càng nghĩ càng không hiểu: “Kỳ lạ thật, chẳng lẽ ta hiếu Tâm sao…”
Khi nãy lúc Mã Lâm ngã xuống nhìn giống hệt như cô ta đang cố ý nhưng phản ứng sau đó lại cho thấy như cú ngã chỉ là võ tình thôi.
Cò ta không nhân cơ hội thu hút sự chú ý của Tô Dĩnh Nhạc, cũng không kiểm cớ ở lại.
Cảm giác này giống như ăn đậu phụ rồi bỏ chạy sau khi ăn vậy?
Bà cụ Tò lạ lùng nhìn Tò Dĩnh Nhạc.
Tô Dĩnh Nhạc:”…”
Ánh thấy có điều gì đó không ổn, rất không ổn.
Anh thực sự muốn lao ra giữ Mã Lâm lại???
Lúc này, Mộc Quy Phàm tóm lấy Tô Dĩnh Nhạc, nói: “Đi thòi, cậu ba.”
Túc Bảo nắm lấy ống quần của cậu ba, nói: “Đi thôi, cậu ba!”
Vẻ mặt Tò Dĩnh Nhạc khó hiểu: “Ý mọi người là…”
Mộc Quy Phàm bĩu mõi, hạ giọng, giọng điệu có phần đáng sợ nói: “Anh ba, lại bị dán nữa rồi.”
Cậu ba:”…”
Anh từ bỏ phản kháng, cực kỳ hợp tác đi lên lầu.
Tô Tử Du nhận ra chuyện gì xảy ra, vội vàng đuổi theo.
Người qua đường hóng chuyện Tò Tử Lâm:
“ọ”
Người qua đường hóng chuyện Tỏ Nhạc Phi: “?”
Người qua đường hóng chuyện Tỏ Ý Thâm: “9”
“Đi thòi, đi thòi, đi làm thỏi!” Tỏ Nhạc Phi nhìn đồng hồ, lấm bẩm trước khi ra ngoài.
Thực sự, ban đau anh chỉ muốn nhìn thấy cô cháu gái nhỏ nhắn dễ thương của mình mặc quần áo mới thôi, nhưng kết quâ là không xem được gì cả.
Tò Tử Lâm cầm hộp thức ăn mà dì Ngô đã chuấn bị sẵn đi ra ngoài đến bệnh viện thăm Tò Tử Tích.
Hân đau to vui vẻ đi từ trên lầu xuống.
Lúc đi xuống, cõ nhóc vội vàng nói: “Chọn quần áo, chọn quần áo đi! Túc Báo, em đã chọn xong chưa?”
“ơ, em gái đàu?”
“ơ, bà dì đưa quần áo đến đâu fôi?”
“ơ, cậu ba và những người khác đâu rồi?”
Trong đau Hân đau to đay dấu chấm hỏi: “Bà ngoại, bọn họ đi đâu hết rồi rồi?”
Cò nhóc ăn no nên lên lầu đi vệ sinh, sao giờ xuống đã không còn ai nữa rồi?
Tâng trên, phòng của Túc Bảo.
Tô Dĩnh Nhạc đứng trước mặt Túc Bảo, Túc Bảo và Mộc Quy Phàm đều nhìn chằm chằm vào Tò Dĩnh Nhạc như thế họ đang đối mặt với một kê thù đáng gờm.
Tỏ Dĩnh Nhạc: “Vậy… Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ánh mằt Mộc Quy Phàm sằc bén, hỏi: “Tiểu Bảo ngoan, tiếp theo con muốn làm gì?”
Túc Bảo dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu ba của mình: “Con không biết.”
Tô Tử Du: “Vặy em nhìn chằm chằm vào cậu ba làm gì vậy…”
Túc Bâo: “Em không biết, ba nhìn chằm chằm nên em cũng nhìn chằm chằm.”
Dừng một chút, bé lại nói thêm: “Trên người cậu ba có con rắn!”
Lúc nãy ba không cho bé đụng vào lá bùa trẽn người cậu ba, nói làm vậy sẽ dọa con rắn chạy mất.
Vậy nên bé thực sự không biết!
Bé không giỏi bắt rắn.
Tô Tử Du:”!!”
Mộc Quy Phàm sững sờ trong giây lát.
Tò Dĩnh Nhạc cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, dây thần kinh đã kéo căng như dây đàn của anh càng căng thẳng hơn.
Vậy là lần này anh bị dán răn lên người sao???
Tại sao anh luôn bị người khác dán vậy!
“Có thể gỡ xuống được không?” Tô Dĩnh Nhạc cứng ngắc hỏi.
Tò Tử Du nhìn Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo.
Túc Báo… Túc Bảo liên tục xua tay: “Ba, con không bẩt được rắn đâu!”
Mộc Quy Phàm hiểu ra, khóe miệng giật giật: “Ba nói con đừng đánh rắn động cỏ đúng không, chứ không nói là có rằn thật…”
Tô Tử Du:”…”
Tò Dĩnh Nhạc:”…”
Lo lắng đến trầng bệch.
Mộc Quy Phàm buồn cười nhưng cũng đành chịu: “Trước tiên con gỡ bùa chú sau lưng cậu ba xuống đây đã!”
Vừa rồi, khi Mã Lâm dán lá bùa này lên lưng Tò Dĩnh Nhạc, trực giác của anh đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn.
Lá bùa này cho anh một cảm giác quen thuộc!
Mộc Quy Phàm vò thức nghĩ đến người đàn ông đầu trọc, nhưng anh không thế xác định được người đàn ỏng đầu trọc có mối liên hệ gì với Mã Lâm.
Cho nên mới yêu cầu Túc Bảo tạm thời nhẫn nhịn, để tránh đánh rẩn động cỏ.
Lúc này Túc Bảo mới hiếu ra được ý bảo đừng đánh rắn động cỏ là như vậy chứ căn bản không có con rắn nào cả.
Lại học được một thành ngữ mới!
Thần kinh căng thẳng của Tò Dĩnh Nhạc hơi thả lỏng một chút, nói: “Túc Bảo, lần này cậu ba bị dán cái gì vậy?”
Thứ hòm qua bị xé ra là một mảnh da, nghĩ tới đây, da đau Tò Dĩnh Nhạc vẫn thấy tê dại.
Túc Bảo giải thích: “Cái này gọi là bùa âm đào hoa. Một khi dán lên người sẽ thu hút âm đào hoa, bình thường chỉ có quỷ dùng loại này. Nhưng bây giờ nó đang được dì Mã sử dụng.”
“Lá bùa này sẽ hấp thụ dương khí của dì Mã, sau đó có thế nương nhờ bên dì Mã, giống như người ta nuòi dưỡng tiếu quỷ vậy.”
“Sau khi cậu ba bị dán bùa lên người, cậu ba sẽ thích dì Mã.”
Tò Dĩnh Nhạc cuối cùng cũng hiểu ra, hóa ra những suy nghĩ khó hiểu vừa rồi nảy ra trong đầu anh là do lá bùa này gây ra.
Tò Tử Du kinh ngạc nói: “Thật là độc địa! Người vẽ ra lá bùa này nhất định không phải là người tốt. Cậu ba xong đời rồi!”
Tò Dĩnh Nhạc:
Túc Bảo an ủi nói: “Cậu ba dửng sợ, có cháu đây!”
Bé lập tức bước tới, ôm lấy lưng Tò Dĩnh Nhạc.
Nắm lấy một vị trí nhất định và kéo mạnh nó ra hết sức có thế!
Bé có chút chặt vật, Tò Tử Du và Mộc Quy Phàm đều không nhìn thấy gì, chỉ thấy bé đang gặp khó khăn.
Tò Tử Du lo lăng hỏi: “Em gái, cần giúp đỡ không?”
Túc Bảo kéo gì đó trong không khí lùi lại, cả người bé gái nhỏ bé ngã hết về phía sau, nói: “Không cần… anh trai… anh không thể giúp được… này đâu!”
Mộc Quy Phàm lấm bẩm nói: “Túc Bảo, có cần dùng pháp khí gì không?”
Lá bùa đó rất mạnh, dùng tay không không thế xé nó ra được…
Đang nghĩ tới đây, anh nghe thấy một tiếng xé rách, tấm bùa trên lưng Tõ Dĩnh Nhạc bị xé toạc xuống!
Túc Bảo đột nhiên ngã xuống đất, hét lên: “Mòng của con!”
Trên tay bé đang cầm một lá bùa, chính xác là thứ mà Mã Lâm vừa mới dán lẽn…
Mộc đạo sĩ lập tức bị nghẹn, nuốt lời nói vừa ra khỏi miênq xuốnq.