Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 397 Tê dại rồi, nhất định phải tin vào khoa học
Chương 397: Tê dại rồi, nhất định phải tin vào khoa học
Tô Tử Du nhanh chóng bước tới đỡ Túc Bảo dậy. Cậu toan xoa mỏng giúp Túc Bảo nhưng cảm thấy không thích hợp nên rút tay lại.
Nét mặt cặu không sao che giấu được sự đau lòng: “Em không sao chứ? Còn đau không? Thật khó cho em mà…”
Mộc Quy Phàm đứng bẽn cạnh: Khó chồ nào thế?
Anh thấy Túc Bảo giải quyết dề dàng lắm mà!
ừm, thật không hố là con gái cúa anh!
Tô Tử Du ngồi xổm bên cạnh, nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay Túc Bảo, “Thì ra đây chính là bùa hoa đào của cõi âm!”
Tại sao chỉ vẽ trên giấy mà lá bùa lại có thể phát huy tác dụng nhỉ?
Tô Tử Du chỉ cảm thấy thật thân kỳ, cậu
chợt phát hiện ra có những thứ cậu không thể nghiên cứu xong, nhưng một ngày nào đó, cậu sẽ giải thích những thứ này một cách khoa học!
Tỏ Dĩnh Nhạc vần còn sợ hãi, hỏi: “Làm sao bây giờ? Cậu ba có phải đi lấy thêm một cái chén nữa không?”
Anh cho rằng ‘miếng da’ mà Túc Bảo bắt được tối qua được làm bằng một chiếc chén.
Túc Bảo lắc đầu nói: “Không cần, đốt là được ấy mà!”
Tô Dĩnh Nhạc lặp tức nói: “Cậu đi lấy bặt lửa.”
Nhưng, Túc Bảo lại giơtay quăng ra một quả cầu lửa. Bùng một tiếng, lá bùa hoa đào bị đốt cháy.
Lá bùa như còn sống, phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó hoàn toàn im lặng.
Cậu ba: Tê dại mất thòi, nhất định phải tin vào khoa học…
Tò Tử Du: “Woa…”
Mục đạo sĩ cũng rất lợi hại ở kỹ năng này, cậu muốn học!
Sau khi lá bùa hoa đào bị đốt cháy hoàn toàn, Tò Dĩnh Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, Mộc Quy Phàm cũng âm thầm thờ hẳt ra.
Anh nói: “Ba có cảm giác rất quen thuộc với lá bùa này. Con có nhớ gã hói đầu mà ba bắt được không? Ba luôn câm thấy gã đó và cô giám đốc kia có mối liên hệ không sao giải thích được.”
Tô Dĩnh Nhạc cau mày nói: “Hai người họ là đồng bọn hả?”
Trong ngôi nhà ma, anh đã bị gã hói đầu dán người giấy lèn người.
Thậm chí còn đuối theo tới tặn cửa nhà đế dán lèn người anh.
Tô Tử Du sờ cằm, tư duy phân tán: “Chẳng lẽ ‘Hạt gạo Mã Lâm’ là học trò của gã hói đầu?
Thấy chủ nhân bị bầt, dì này tìm cách giải cứu nén đã tìm đến tận nhà chúng ta. Dì ấy muốn khống chế chú ba rồi đe dọa dượng phải thả gã hói đầu ra.”
Mộc Quy Phàm trưng ra vẻ mặt lạnh tanh: “Suy luận hay lắm, lần sau đừng suy nữa.”
Tò Tử Du trừng mắt: “Lẽ nào không phải sao? Con cảm thấy con nói có lý!”
Mộc Quy Phàm nói, “Đầu tiên, trước khi các con đến cõng viên giải trí, ‘Hạt gạo Mã Lâm’ đã gọi điện đế hẹn giao quần áo, cỏ ta khòng thế chưa bói đã biết chuyện gã hói đau bị bắt.”
“Thứ hai, chỉ có mùi hương của bùa hoa đào giống với mùi của người đàn ông hói đau. Mùi hương từ Hạt gạo Mã Lâm không đem lại cảm giác quen thuộc này.”
“Thứ ba, kỹ thuật dán bùa kém cỏi của Hạt gạo Mã Lâm cho thấy rõ rằng cò ta không làm ngành khống chế ma quỷ.”
Tô Tử Du không tìm được gì để phản bác, đành phải thừa nhặn phân tích của dượng mình là đúng.
“Thế nên?” Tỏ Tử Du hỏi.
Mộc Quy Phàm nói: “Cho nên gã hói đầu và Hạt gạo Mã Lâm không quen biết nhau, nhưng người đưa bùa hoa đào cho Hạt gạo Mã Lâm châc chắn quen biết gã hói đầu.”
“Người đàn ông hói đầu và người vẽ lá bùa là người đi chung đường. Có lẽ Hạt gạo Mã Lâm chỉ tình cờ đi cầu được lá bùa hoa đào. Cô ta không biết người đàn ông hói đau hay người đã vẽ lá bùa đâu.”
Dòng suy nghĩ của Tò Tử Du đột nhiên trở nên rõ ràng: “ồ ồ ồ!”
Cậu khòng thế phủ nhận Mộc Quy Phàm vò cùng lợi hại, tất cả phán tích của anh đều đúng.
Tỏ Dĩnh Nhạc gật đau đồng ý.
Túc Bảo ù ù cạc cạc, nói chung cứ gật đau theo là được rồi!
Cò bé gặt đầu như gà mố thóc: “Dạ dạ!”
Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy buồn cười, giải thích đơn gián: “Vì thế bây giờ chúng ta phải xác định xem người vẽ bùa là ai *
Chỉ cần điều tra tung tích của Hạt gạo Mã Lâm trong khoảng thời gian này là có thể biết được điều này.
Mộc Quy Phàm nhìn đồng hồ nói: “Cho ba một giờ, ba nhất định sẽ cho con kết quả chính xác!”
Lúc này, cụ rùa thò dầu ra khỏi gầm bàn với miếng thịt tóm yèu thích trong miệng.
Túc Bảo bắt chước giọng điệu của ba bé: “Cho con một phút! Trong một phút nữa, bảo bối con đây nhất định sẽ cho ba một… ừm, một kết quả không quá chính xác.”
Bé cảm thấy áy náy, ngẩng đau lên: “Con gà quá, không đoán ra được tên người bí ẩn vẽ
lá bùa.”
Thế nên bé mới nói không quá chính xác.
Mọi người:”…”
Túc Bảo tóm lấy cụ rùa và xoay một vòng…
Cụ rùa lâu rồi không được xoay, dạo này cụ không bị con vẹt khó chịu dụi đầu vào nên nhất thời không quen.
Sau đó miếng thịt tôm trong miệng bay ra ngoài.
Cụ rùa: “…”