Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 398 Hai ba con hợp sức, thiên hạ không có đối thủ
Chương 398: Hai ba con hợp sức, thiên hạ không có đối thủ
TÚC Bảo nhìn chằm chằm vào cụ rùa, nói: “Ba, gền đây chú kia mới từ miền đông nam trở về. Chú ấy rất rất giàu, cao và gầy… à, ƯỚC chừng chú ấy bằng tuổi chú Nhiếp.”
Tò Tử Du cổ vũ: “Wow, thế mà em cũng bói qué ra được!”
Tô Dĩnh Nhạc: Quá thần bí, hơi khó tin…
Nhưng có lẽ thông tin này không chính xác lắm nhỉ? Chính Túc Bảo vừa nói khòng quá chính xác mà…
Mộc Quy Phàm tin tưởng hoàn toàn: “Ba hiếu rồi, hắn là thương nhân giàu có vừa từ miền nam Phúc Kiến trở về khoảng bốn mươi tuổi, cao và gầy.”
Anh lấy điện thoại ra bấm vài lần.
Tỏ Tử Du hơi sửng sốt, sao lại biết người kia từ Nam Phúc Kiến trở về? ?
Túc Bảo nói thêm: “Nhà chú ấy ở hướng Tây Bắc, là một căn nhà rất lớn, sô’ nhà là 8.”
Mộc Quy Phàm “Khu biệt thự Ngọc Long, sô’ nhà 8xxx…”
Tô Tử Du: “???”
Sao lại biết là khu Ngọc Long? Ị
Túc Bảo lại nói: “Trong tén của chú ấy có cái tai.”
Mộc Quy Phàm: “NhĩĐòng Trần… tìm được rồi, Trần Thương Vũ.”
Anh quay điện thoại lại và nhìn thấy một người đàn ông cao gầy khoảng bốn mươi tuổi với vẻ ngoài như bậc thần tiên xuất hiện trên màn hình.
Hai mât Túc Bảo ánh lên sự ngưỡng mộ: “Ba thật tuyệt vời! 666, con quá choáng váng rồi nha!”
Mộc Quy Phàm không khỏi bật cười, véo đòi má mềm mại của Túc Bảo: “Là Túc Bảo giỏi đấy.”
Túc Bảo lắc đâu: “Ba lợi hại nhất”
Thật giống thương nhân tâng bốc lẫn nhau.
Tò Tử Du nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình.
Một hai ba.
Chưa đay ba phút.
Tìm thấy người bí ấn rồi ư? ? ?
Tô Tử Du tròn mằt ngỡ ngàng.
Lúc này, cụ rùa đã hoàn thành nhiệm vụ nên đang vươn đầu tìm kiếm thịt tõm của mình.
Tỏ Dĩnh Nhạc im lặng gắp miếng thịt tòm đút vào miệng cụ rùa.
“Sao dượng tìm ra được…” Tò Tử Du vần chưa hoàn hồn.
Mộc Quy Phàm thu điện thoại lại, nói: “Đoán xem”
Tô Tử Du: “…Dượng đoán xem con có đoán không?”
Mộc Quy Phàm đang ngầm nghĩ kế hoạch chuấn bi bắt người, thản nhiên đáp: “Con đoán xem dượng có đoán con đoán không?.”
Tò Tử Du lập tức nghẹn họng!
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo nói: “Túc Bảo, ở nhà đừng đi đâu cả, ba đi gặp người đó.”
Anh có trực giác rằng gã đó khó đối phó, hẩn có ánh mât của kẻ tiếu nhân..
Mộc Quy Phàm lại nói thêm: “Ba gọi một chú tới bảo vệ con nha ”
Túc Bâo ngoan ngoãn nói: “Được rồi, ba cẩn thận chút nha.”
Nói xong bé vẫn lo lăng nên chạy đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra hai chồng bùa màu vàng.
“Ba, cầm lấy đi!” Túc Bảo đưa xếp lá bùa vàng cho Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm lại cảm thấy mình trở thành nhà giàu mới nổi!
“Ba đi nha!” Mục đạo sĩ thấy mình như được mặc hai tầng áo giáp vàng và đeo chuông vàng, tự tin ngạo nghễ rời đi.
Trong một biệt thự ở Vịnh Ngọc Long.
Một người đàn ông trung niên cao gầy đang nhàn nhã hường thụ sự phục vụ của nhân viên mát xa. hắn chính là Trần Thương Vũ, người đã dán lá bùa vào tim Cố Thịnh Tuyết đêm qua.
Đột nhiên hắn mở mât, cau mày nói: “Bùa của ta bị đốt rồi?”
Trần Thương Vũ cười khấy, bắt đều cảm thấy khòng vui, hắn không thích trên đời tồn tại người mạnh hơn hắn.
“Hừm!” Hân khịt mũi.
Hắn đoán đối phương đã sử dụng hết khả nâng đế đốt lá bùa!
Bởi lá bùa hoa đào của hắn không dể hóa giải.
Nhưng không sao, đằng nào thì đối phương cũng không biết hắn là ai, nói gì đến việc tìm ra hắn?
Thậm chí đối phương có tìm được hẩn thì cũng làm gì được hắn nào?
Hân có thể hoạt động trong ngành này cả chục năm mà không ngã ngựa thì chứng tỏ hắn ắt có bản lĩnh, không phải ai tới cũng có thể bắt hắn đâu!
Hằn nhìn thời gian, xua tay gọi đệ tử: “Gọi điện cho cò bé tên Cố Thịnh Tuyết kia đi.”
Đếm thời gian, lá bùa của hẩn sẳp phát huy tác dụng rồi.
Hân nhất định phải thu nhận một đứa trẻ tài năng như Cố Thịnh Tuyết, nếu cò bé không nghe lời thì chỉ có thế chết mà thòi.
Cố Thịnh Tuyết đang nằm ờ trong nhà,
toàn thân nóng bừng.
Cò bé đã thử mọi cách, thậm chí dùng dao cắt vào da thịt nơi lồng ngực nhưng vẫn không thế gỡ được bùa chú khỏi trái tim.
Cò bé phái làm sao đây? Cò bé sẽ chết như thế này sao?
Lúc này, điện thoại của Cố Thịnh Tuyết vang lên, đau bén kia truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Ha ha, cỏ bé, đã suy nghĩ chuyện chú đe nghị chưa?”
Cố Thịnh Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ hèn hạ!”
Người bén kia điện thoại cười lạnh, thân nhiên nói: “Thâng làm vua thua làm giặc, từ xưa tới nay có bao nhiêu hoàng đế không hèn hạ đâu? Sự kiên nhẩn của chú có giới hạn, nếu con suy nghĩ rõ ràng, chú sẽ cho con một cơ hội đi theo chú!”
Cố Thịnh Tuyết đau đến độ trên trán toát ra từng hạt mồ hòi nhỏ, nhưng sắc mặt cò bé vẩn lạnh lùng: “Tôi đã suy nghĩ kỹ càng.”
Trần Thương Vũ nở một nụ cười khinh thường và nhẹ nhàng nói: “Nếu dập đầu quỳ lạy sớm hơn thì nào phải chịu đau khổ như thế này?”
Nhưng, Cố Thịnh Tuyết lại phỉ nhố: “Dù chết, tôi cũng không nhận một kẻ hèn hạ như chú làm sư phụ!”
Trần Thương Vũ cau mày, lạnh lùng nói: “Đồ không biết tốt xấu!”
Hân toan cúp điện thoại, không ngờ người ở đầu dây bên kia đã cúp điện thoại trước hăn, Trân Thương Vũ đột nhiên tức giận, trong mắt chất chứa sự lạnh lùng.
“Để xem con nhóc này có thế bướng bỉnh bao lâu!”
Trần Thương Vũ quyết tâm trả thù nên lập tức lấy ra một lá bùa, lấm bấm vài câu rồi đóng đinh vào tường một tiếng.
Dám cúp máy của hẳn, hắn sẽ khiến Cố Thịnh Tuyết chết vô cùng đau đớn!
“Đi, mang theo máy ảnh, quay lại cảnh tượng Cố Thịnh Tuyết chết thảm cho ta!” Trần Thương Vũ gọi một đệ tử.
Đệ tử nhanh chóng đáp lại và đi xuống.
Bên kia, Cố Thịnh Tuyết vừa cúp điện thoại thì đột nhiên phun ra một ngụm máu, trái tim cô bé như bị ai đóng đinh, cò bé đau đến độ hai mắt tối sầm. sau đó nqất đi…