Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 399 Da hồn
Chương 399: Da hồn
CỐ Thịnh Tuyết ngất xỉu ở nhà nên không ai phát hiện ra, thời gian tròi qua, thời hạn 12 giờ ngày càng gần…
Trần Thương Vũ sai đệ tử của hằn đi tìm Cố Thịnh Tuyết, sau khi gặp cô bé trong nhà ma hắn đã sớm tìm ra thòng tin cá nhân của cò bé thòng qua bói quẻ kết hợp điều tra.
“Hừm, một con nhóc…”
Khi Nghĩ đến việc một đứa trẻ sáu, bảy tuổi dám lên mặt với mình, Trần Thương Vũ càng không vui.
Hân ngồi dậy, rửa tay, lấy la bàn Bát Quái làm từ chất liệu đặc biệt ra và thử tính toán xem lần này Cố Thịnh Tuyết có chết hay không—
Không chiu quy phục hắn thì chết chằc rồi.
Nhưng nếu Cố Thịnh Tuyết không chết thì kiểu gì lúc cận kề cái chết, cò bé cũng chịu khuất phục, mà hắn thích nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ những kẻ cứng đâu già miệng phải lạy lục hắn vào giây phút cuối cùng.
Trần Thương Vũ đặt la bàn Bát Quái lên bàn, vào lúc này, la bàn đột nhiên phát ra một âm thanh nhỏ và nứt ra một khe hở một cách khó hiếu.
Hắn kinh ngạc, mặt biến sâc.
Trần Thương Vũ nhanh chóng bấm ngón tay bói quẻ, lập tức thầm than hỏng rồi!
Hằn không quan tâm Cố Thịnh Tuyết có chết hay không.
Hân bói ra quẻ: Hỏm nay chính hăn sẽ gặp phiền toái, nếu khòng chạy thoát được, người chết chính là hẩn!
Trần Thương Vũ đứng bật dậy, lao vào gara chạy thoát thân, phóng xe rời đi.
Không chỉ vậy, hắn còn lập tức đổi xe ngay sau khi chạy ra ngoài, tiếp đó, hắn chuyển sang tàu điện ngầm, lao tới sân bay bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi bắt chuyến bay sớm nhất ra khỏi đất nước.
Tốc độ nhanh như chuột chạy thoát thân, trong nháy mằt hằn đã biến mất.
Từ lúc tìm thấy manh mối của Trần Thương Vũ đến khi vây quanh biệt thự của hắn, Mộc Quy Phàm cũng hành động rất nhanh.
Sau khi biết hắn đã bỏ trốn, anh lặp tức truy tìm tung tích hắn, tuy nhiên, anh vẫn chậm một bước.
Nhìn chiếc máy bay đã bay lên trời, mặt Mộc Quy Phàm lạnh tanh.
Khấu súng nhập từ Ý của anh đâu?
Nếu không có hành khách khác trên máy bay, anh thực sự sẽ cho máy bay nố tung…
“Kiểm tra xem máy bay này sẽ đi đâu.” vẻ mặt Mộc Quy Phàm vỏ cùng lạnh lùng.
Vạn Đảo còn chưa hoàn hồn, cứ ngỡ trên máy bay có những nhân vật tai to mặt lớn.
“Điều tra được rồi, máy bay đang bay tới Điểu Thành.”
Mộc Quy Phàm nói: “Kêu các anh em bẽn kia tập hợp. Khi người này xuống máy bay, hãy bắt giữ hẩn ngay lập tức.”
Anh đã hứa với Túc Bảo sẽ bắt Trần Thương Vũ nhưng thực tế thì anh đã thất bại.
Mộc Quy Phàm không thế nhớ lần cuối cùng mình thất bại là khi nào.
Trần Thương Vũ này, quả thực khá lợi hại!
Trên máy bay.
Trần Thương Vũ vẫn chưa hết hoảng sợ.
Tuy hăn được các đệ tử coi như một vị thần, mọi người trong giới mé tín thì đều kính cẩn gọi hắn là Trần đại sư.
Nhưng, Trần Thương Vũ quả thực rất sợ chết nên luôn sống rất thận trọng.
“Lén máy bay rồi, sẽ ổn thôi.”
Hắn không rõ mình đã chọc giận ai, nhưng đối phương rất lợi hại.
Ây nhưng, dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ giới hạn ở Long quốc mà thòi.
Đối phương không thể lợi hại đến mức vươn tay bắt hằn khi hằn đang ở nước ngoài!
Sau khi bình tĩnh lại, Trần Thương Vũ cảm thấy vò cùng xấu hổ khi nhớ lại cánh tượng vội vàng chạy trốn ban nãy, càng nghĩ, sắc mặt hắn càng trở nên xấu xí.
Đây chính là nhược điếm của việc có người giỏi hơn hẳn!
Một ngày nào đó, hắn sẽ đứng trẻn tất cả mọi người và không ai có thể động vào hắn….
Trần Thương Vũ nghĩ như vậy rồi tiếp tục bấm ngón tay bói quẻ.
Kết quả là, tai họa này vẫn chưa qua khỏi.
Chết tiệt… người đó thực sự có thể vươn ra nước ngoài sao? ? ?
Trần Thương Vũ cau mày, trước tiên giả vờ như quần áo của mình bị đồ uống làm ướt, sau đó trả tiền để mua một bộ quần áo khác của hành khách trên máy bay.
Vì sợ vừa xuống máy bay sẽ bị bắt nên trước khi rời khoang hành khách, hắn đã dùng hình nộm giấy mà hằn luôn ngậm dưới lưỡi.
Dù thuộc hạ của Mộc Quy Phàm ở Điếu Thành có mạnh đến đâu thì họ cũng không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ gặp loại người như Trần Thương Vũ. Kết quả là, Trần Thương Vũ lại trốn thoát.
Ba giờ sau, Mộc Quy Phàm nhận được cuộc gọi thõng báo không tìm thấy người, sau khi kiểm tra tất cả thòng tin hành khách, Trần Thương Vũ đã rời đi từ lâu.
Mộc Quy Phàm chán nân và rất không vui – Anh thất bại rồi!
Dù sao Điểu Thành cũng không thuộc Long Quốc, người của anh không thế lập tức điều tra camera, sau khi Trần Thương Vũ đổi máy bay thêm vài lần nữa, anh sẽ hoàn toàn mất dấu hắn.
Vạn Đâo an ủi: “Gia chủ, trốn thoát hòm nay nhưng sao thoát được ngày mai, kiểu gì chúng ta cũng bắt được hắn mà.”
Mộc Quy Phàm trầm mặc, cuối cùng nói: “Chúngta về đi”
Ba Mộc đang rất khó chịu, anh như một vị thần trong lòng cò bé con nhà anh… Lần này thì hình tượng của anh sắp sụp đổ rồi.
Chằc chắn cò bé con sẽ thất vọng…
Anh buồn quá.
**
Ăn cơm xong, Túc Bảo trở về phòng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người, sư phụ đã về!
Bé vui mừng khôn xiết, vui vẻ lao về phía trước: “Sư phụ, con nhớ người quá!”
Kỷ Trường bận rộn chạy đi chạy lại rất lâu, mệt đến mức kiệt sức, khi cục bột nhỏ mềm mại lao vào lòng, sự mệt mỏi trong lòng hắn lập tức bay biến.
“Nhớ ta à?” Hắn mỉm cười trìu mến: “Chắc không phải vì có điều muốn cầu ta đó chứ?”
Hân chỉ là tùy ý nói đùa, không ngờ Túc Bảo lại cúi đầu ngượng ngùng nói: “ừm… con có chuyện muốn hỏi sư phụ.”
Kỷ Trường:”…”
Con không thế giữ ấm thế này thêm ba giây nữa sao?
Hắn buồn cười và bất đắc dĩ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Túc Bảo kế lại chuyện mấy ngày qua, sau đó cầm lấy chiếc cốc có dán da người giấy đặt trên bàn.
Kỷ Trường duỗi tay ra, kẹp lấy tấm da người giấy giữa hai ngón tay, hơi nheo mắt lại, đáy mắt thoáng hiện sự nghiêm trọng.
“Da hồn!” Hắn nói, “Người đàn ỏng này…quả nhiên lợi hại!” [1].
Túc Bảo lại nghe thấy’ có hai cái bàn chải’. [2]
[1], [2]: Có hai cái bàn chải dùng đế chỉ sự lợi hại.
Lần này bé thực sự tò mò, loại bàn chải nào mà có sức còng phá lớn như vặy?
Bé hỏi: “Da hồn chính xác là gì?”
Kỷ Trường nói: “Thòng thường người giấy dùng để hiến tế cho người chết và được người chết sử dụng”
“Da hồn thì ngược lại, dùng quỷ hồn của người chết để hiến tế người giấy, biến chúng thành những thứ mà con người có thế sử dụng.”
“Loại da hồn này có thế giúp chủ nhân làm được rất nhiều việc, tỷ như nhập thân, mượn vận may, mượn mạng, thậm chí mượn cơ thể.”
Túc Bâo sửng sốt: “Mượn cơ thể?”
Kỷ Trường nói: “Giống như lần này, da hồn dính lên người cậu ba con. Theo thời gian, một người khác đã thay thế cậu ba của con mà thần khõnq biết quỷ chẳnq hav.”