NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 400 Xông tới cứu Cô' Tiểu Bát

  1. Home
  2. Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
  3. Chương 400 Xông tới cứu Cô' Tiểu Bát
Prev
Next

TÚC Bảo chả hiếu gì.
Tại sao da hồn dán vào cơ thế cặu ba thì cậu ba sẽ biến thành một người khác mà không ai phát hiện ra?
Đổi thành người khác rồi thì bé nhất định sẽ nhặn ra.
Đâu phải thần không biết quỷ chẩng hay, ít nhất có bé biết mà.
Nhìn thấy sự bối rối của Túc Bảo, Kỷ Trường giải thích: “Nói như này nhé, một số người đang yên đang lành đột nhiên tính tình của họ thay đối mạnh mẽ, như thế đối thành một người khác. Chúng ta thường nói người đó bị ma ám.”
Túc Báo gật đ‘âu như gà mổ thóc: Dạ!”
Cái này thì bé hiểu.
Kỷ Trường tiếp tục nói: “Nhưng khi bị da hồn dán lên người thì không bị ma ám, mà bị linh hồn người sống khác lén mượn vỏ bọc cơ thế.”
Túc Báo: “ồ…”
Bé vốn tưởng rằng trên thế giới chỉ có ma quỷ, không ngờ rang còn có người sống nhập thân, quá thực là… mớ mang kiến thức!
Bé lặp tức nói: “Quả nhiên, sư phụ thật
lợi hại, thấy nhiều hiếu rộng quá trời nha!”
Ký Trường cười nhéo má Túc Báo: “Táng bốc há?” [3].
Túc Bảo bị nhéo, nói không rõ ràng:”Sao lại gọi là vỏ mỏng ngựa [4], SƯ phụ lợi hại thế thì phái là trâu bò [5], con đang vố mòng bò mà!”
[3],[4]: Người Trung dùng cụm từ vô mỏng ngựa đế chỉ sự tâng bốc.
[5]: Khi khen ai đó lợi hại, hay dùng từ trâu bò.
Kỷ Trường dở khóc dở cười.
“Trở lại chủ đề chính.” Hấn nói: “Lần này sư phụ xuống địa phủ điều tra, bộ phận nào cũng không có người cản đường Tỏ Tử Tích.”
“Tất cả âm quỷ đều bị quản chế và đáng ký, chúng không thế đi vào điện Diêm Vương.”
Túc Bảo vểnh tai lên hỏi: “Vậy kẻ chặn đường là người thật sao?”
Kỷ Trường gật đầu: “Kẻ chặn đường hóa ra lại là con người, điều này rất kỳ quái, là con người mà có thế đi tới điện Diêm Vương…”
Lúc đầu hắn cũng không biết, nhưng khi Túc Bảo nhâc đến da hồn, hai thứ kết hợp với nhau đã đưa ra lời giải thích hợp lý.
“Kẻ chặn người sẽ chọn những hồn phách đã bước một chân vào cửa địa ngục
nhưng mệnh chưa hết. Nếu hồn phách cúa người đi dạo quỷ mòn quan kia viết tên mình cho kẻ chặn người thì kê đó có thế thay thế đối phương, trở về cơ thế đối phương và sống tiếp.”
Túc Bảo mở to mât nói: “Cách thức giống da hôn ghê!”
Kỷ Trường: “Đúng vậy, da hồn cũng là người sống muốn chiếm đoạt cơ thế người sống. Kè chặn đường trước điện Diêm Vương cũng muốn chiếm lấy thân thế người sống.”
Nói cách khác, có một kẻ luôn cố gang hết sức đế thử trở thành một người khác và tiếp tục sống trong cơ thế đối phương!
Túc Bảo bôi rói: “Tại sao? Kẻ đó đang sống yên lành, tại sao phải trở thành người khác đế tiếp tục sống?”
Thê thì cơ thế ban dầu của người đó sẽ chết!
Sau khi từ bó cơ thế ban đâu của mình, kẻ đó không cảm thấy con người ban đầu của mình thật đáng thương sao?
Kỷ Trường nói: “Cái này thực ra rất phố biến. Ví dụ như cư dân mạng thường nói rang xã hội đã chết và muốn sống ở hành tinh khác.”
“Tương tự như vậy, một số người có thế đã làm gì đó hoặc gặp phải một số thay đổi,
không thế sống với thân phận ban đầu nữa nên sẽ nghĩ đến việc thay đối thân phận.”
Đầu óc Túc Bảo nhanh chóng quay cuông: “Vậy có thế phấu thuật thấm mỹ mà!”
Phâu thuật thẩm mỹ thì bé biết nha. Bà của bé thường xem một bộ phim truyền hình có tên là Dì Pinru. Dì Pinru đã đi phâu thuật thấm mỹ và đã nói như này khi quay lại –
[Lần này tòi muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.]
Kỷ Trường nghẹn ngào, cò bé con đã xem bao nhiêu phim truyền hình rồi? Ngày thường hán có thấy cò bé xem đâu nhí.
Hân nói: “Phâu thuật thẩm mỹ không thể giải quyết được mọi chuyện. Nói một cách dẻ hiểu nhất, chẳng hạn như kẻ này bị bệnh nan y, không còn sõng láu được nữa nhưng kẻ này vấn muốn sống. Thế là, kẻ này cần cơ thế của người khác….”
Túc Bảo hiếu ra: “Việc này giống hệt quỷ tìm ké chết thay!”
Nhưng đổi lại là con người thì người đỏ chưa chết và đang tìm kiếm cơ thế mới cho mình.
Kỷ Trường gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này Túc Bảo mới hoàn toàn vỡ lẽ, nếu thật sự là như vậy, Trần Thương Vũ mà ba bé đang đi bât có phải kẻ muốn giở trò thế
thân không?
Ký Trường mở cuốn sách và tìm trang của Trần Thương Vũ.
Cuốn sách ghi lại tất cả sự sống và cái chết trên thế gian, nếu có sự bất thường trong số học của Trần Thương Vũ, thì kê chuyên làm trò đối hồn người kia chính là hàn.
“Tìm được rồi.* Ngón tay Kỷ Trường dừng lại ở một trang nào đỏ, vé mặt kinh ngạc.
“Không phải hán Ư?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào còn có người thứ ba à? Chẳng lẽ suy luận vừa rồi của hân và Túc Bảo là sai sao? ?

TÚC Bảo nhón chân muốn nhìn xem.
Nhưng bé không thế nhìn thấy nó!
Bé hỏi: “Có phải là đối qua rồi không?1
Kỷ Trường lâc đầu: “Nếu như Trần Thương Vũ đối hồn, cho dù là vặn mệnh của ông ta hay là vận mệnh của người bị thay thế đều sẽ xuất hiện những điều bất thường, có thế thấy được.”
Nói cách khác, Trần Thương Vũ vẩn là Trần Thương Vũ, chưa có đối hồn.
Lúc này, Mộc Quy Phàm đã trở lại.
Ba Mộc khi trở về không còn vé kiêu ngạo và khí chất như trước nữa, nhìn anh hiền lành và có phần ngoan ngoãn như một đứa trẻ ngoan.
“Ba, sao vậy?” Túc Bảo chưa bao giờ nhìn thấy ba mình hiền lành như vậy.
Bị quỷ nhập rồi sao?
Bé vội vàng chạy tới.
Mộc đạo sĩ mím mòi, ngồi xổm trước mặt Túc Bảo nói: “Trần Thương Vũ chạy mất rồi, ba không bất được ông ta.”
Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, chỉ vặy thôi há?
“Không sao đâu ba, lần này không bắt được thì lần sau chúng ta nhất định sẽ bất được.” Túc Bảo òm ba, dùng đòi bàn tay nhỏ nhán vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của anh.
Cám nhận được đôi bàn tay nhỏ nhân mềm mại của Túc Bảo vổ về mình, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bé, trong lòng Mộc Quy Phàm đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Người ta nói con gái là một chiếc áo khoác bông nhỏ chu đáo, khi áo khoác bông nhỏ của anh không bị lọt gió vản là tốt nhất
Không, kế cá lọt gió vẫn cứ tốt, hở một tí thì anh sẽ thấy mát mẻ…!
Trong lòng Mộc đạo sĩ đang rối bời trở nên mềm nhũn, ôm Túc Bảo lên hỏi: “Vừa rồi con đang nói gì thế?”
Túc Bảo nói: “Sư phụ về rồi, vừa nãy sư phụ với con đang nói…”
Bé lặp lại những lời vừa nói với sư phụ, từng chữ một, đòi lòng mày nhỏ nhíu lại, muốn bắt chước bộ dạng đang suy luận và phân tích của ba mình, nhưng băt chước không ra được.
Mộc Quy Phàm suy nghĩ một chút rồi bòng nhiên liên tưởng đến Mã Lâm Camille.
Anh đặt Túc Bảo xuống, lấy một tờ giấy ra viết vài cái tên xuống.
“Từ cái này sẽ dẻ suy nghĩ hơn.” Mộc
Quy Phàm viết lèn giấy tên cúa mấy người: người đàn ông đầu trọc, Trần Thương Vũ, Mã Lâm Camille, sau đó vẽ một vòng tròn rồi đánh một dấu chấm hỏi vào trong vòng tròn đó.
“Vòng tròn này đại diện cho người bí ấn có thế tồn tại.”
“Người đàn ông đâu trọc và Trân Thương Vũ rõ ràng có mối quan hệ thân thiết, điều này dê dàng nhận biết được khi Trần Thương Vũ đưa nữ quỷ áo cưới cho người đàn ông đầu trọc. Mối quan hệ của hai người này có thế là thầy – trò, hoặc quan hệ chủ – tớ, hoặc cũng có thế hai bọn họ là cấp trên và cấp dưới của nhau. Nhưng vân nghiêng v’ê phương án nửa thây – trò, nửa chủ – tớ.”
Điều này có thế đoán được từ phản ứng của người đàn ông đầu trọc sau khi bị bắt.
Nếu là mối quan hệ thây – trò thì đệ tử sau khi bị bầt không khai ra sư phụ sẽ có thái độ khác, nếu là mối quan hệ chú – tớ thì cũng sẽ có một thái độ khác.
Nói tóm lại, từ biếu hiện của người đàn ỏng đâu trọc, có thể suy ra mối quan hệ giữa gã và Trân Thương Vũ – việc này rất đơn giản.
Túc Bảo chàm chú nghe, đầu óc nhỏ bé vận động nhanh.
Khả năng học tập của bé rất mạnh, tuy hiện tại bé vẩn còn nhỏ, chưa hiểu biết được
quá nhiều chuyện, nhưng những suy nghĩ logic này sẽ ăn sâu vào trí não của bé, từ đó sau này bé có thế có được một nền tảng vững chẳc.
Mộc Quy Phàm tiếp tục: “Vậy thì bùa âm đào hoa mà Mã Lâm Camille có châc hắn cũng xin được từ chỗ Trần Thương Vũ, ba đã cho người theo dõi cò… À, không phải, là quan sát Mã Lâm Camille này, cò ta không cỏ bất cứ hành động nào bất thường, cũng hoàn toàn không biết gì về những thứ như bùa chú này.”
Túc Bảo: “Váng vâng vâng!”
Cái này hôm qua cha cũng có nói một lần rồi, Túc Bảo hiếu ngay.
Mộc Quy Phàm đưa ra kết luặn: “Cho nên, vì Trân Thương Vũ chưa bao giờ đổi hồn của mình, cho nên rất có thế là ông ta đã đối hồn của người khác. Chầc chãn phải có một người thần bí nào đó đã trả giá rất cao cho nên Trần Thương Vũ mới cam tâm tình nguyện bán mạng cho người đó.”
Có lẽ không chỉ là tiền, còn có những thứ khác mà Trần Thương Vũ không thế từ chối, ví dụ như là có thế Trần Thương Vũ cũng đang nghiên cứu về việc trao đổi linh hồn, nhân cơ hội này cũng tìm được người cho ông ta làm thí nghiệm.
“Trần Thương Vũ mấy ngày nay đã đi
khắp miền nam Phúc Kiến, rất cỏ thế là ỏng ta đang tìm kiếm một ứng cử viên thích hợp.”
“Sư phụ cùa con có nói, đạo sĩ cao thâm có thế tạm thời ly hồn đế đi đến địa ngục, cho nên có lẽ vào ngày Tô Tử Tích giải phầu thì Trần Thương Vũ đã vò tình cản đường ở âm phủ.
Đột nhiên tất cá những điều mơ hò đều trở nên rõ ràng. Ký Trường không thế tin nổi, sau khi nghe Mộc Quy Phàm phân tích xong như vậy sao hân lại cảm thấy tất cả những chuyện kỳ lạ xảy ra lại có thể giải thích đơn gián nhưthế?
Nhưng vừa rồi đúng thật là hắn…
Không nghĩ được tới mức này…
Túc Bảo đưa ra nghi vấn: “Có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Ngay đúng lúc anh Tử Tích đến Diêm La điện thì vừa hay Trân Thương Vũ đến cản?
Mộc Quy Phàm nói: “Thoạt nhìn có vẻ quá trùng hợp, nhưng hãy nghĩ xem, nếu Trân Thương Vũ lúc nào cũng ly hồn và xuống âm phủ trong một thời gian nhất định thì sao?”
Ngào nào ỏng ta cũng dành thời gian xuống âm phủ để cán đường đón những quỷ hồn, còn Tỏ Tử Tích chẳng qua chỉ là một trong những quý hồn ỏng ta cán đường thòi.
Nếu nói như vậy thì thõng rồi.
“Hiếu rồi…” Túc Báo tóm tât đơn gián: “Có người trả tiền cho Trần Thương Vũ đế đối linh hồn. Còn Trần Thương Ngọc đang nghiên cứu cách trao đổi linh hồn.”
Mộc Quy Phàm không biết xấu hố khen ngợi: “Đúng vậy! Đứa nhỏ thòng minh như vậy là bé cưng của nhà ai vặy? ồ, hóa ra là bé nhà ba sinh ra!”
Kỷ Trường
Túc Báo buồn cười nói: “Ba, làm sao có thế có sinh ra con được? Ba là đàn ông, đàn ông không sinh con được đâu!”
Mộc Quy Phàm: “ừ,… Ý là cũng gần giống nhau.”
Sâc mặt Kỷ Trường tối sầm, sao gần giống được mà gân, khác xa.
Đang nói chuyện, đồng hồ điện thoại của Túc Bảo vang lên.
“Alo, ồ chị Thất Thất?” Túc Bảo sửng sốt một chút, gần đây chị Thất Thất hình như đã đi với cậu tư sang tỉnh bên cạnh đế quay phim rồi mà, sao giờ lại gọi điện thoại cho bé.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói lo lâng của cố Thất Thất vang lên: “Túc Bảo, em đến nhà chị được không? Cố Tiếu Bát hình như bị bệnh rồi, hỏn mê bất tỉnh!”
Trong lòng Túc Bảo không khỏi thắt lại: “Há? Chú thím đâu rồi?”
Vừa nói, bé vừa nhanh chóng xỏ giày vào, cầm túi xách nhét Tiếu Ngũ đang án vào trong túi thú cưng.
Tiếu Ngũ:”?”
Cố Thất Thất nói: “Ba mẹ chị đang vui vẻ đi du lịch rồi. Cố Tiếu Bát không thích ở nhà tổ tiên đế lại, nói không tiện…”
“Bình thường con bé sống chung với chị. Chị ở một phòng trọ nhỏ, bình thường chị có chỉ với con bé…”
Hóa ra trong khoáng thời gian này Cố Thất Thất đang đi đóng phim, vốn là muốn đưa Cố Tiểu Bát về khu nhà cũ của nhà họ cố do tố tiên đế lại, nhưng cố Tiếu Bát từ chối.
Dù sao Cô’ Tiểu Bát cũng chí mới hơn sáu tuối, Cố Thất Thất còn muốn gọi dì từ nhà cũ tới, nhưng cô bé cũng từ chối.
“Trước đó chị cứ kệ nó thích ý kiến gì, cứ gọi dì qua chàm nó. Nhưng con bé càng tức giận hơn nên đi luôn hai ngày không chịu vê nhà.”
Giọng Cô’ Thất Thất bất đâc dĩ: “Cho nên lúc ra ngoài, chị lúc nào cũng quan sát con bé qua camera giám sát, hầu hết thời gian con bé đều có thể tự chăm sóc tốt bản thân. Nhưng hòm nay chị không biết chuyện gì đã xảy ra, chị thấy con bé cứ nầm mãi trên ghế sô pha rất lâu, gọi điện cũng không bât máy, chị không nhìn được rõ lâm…”
“Chị đã gọi cho người quản lý tài sán, nhưng ông ta không có chìa khóa. Phải mất một thời gian mới liên lạc được với thợ khóa…”
Theo logic thông thường, lẽ ra Cố Thất Thất không nên tìm Túc Bảo giúp, bôi vì Túc Báo chí là một đứa trẻ.
Nếu không được thì gọi quán gia nhà cũ của nhà họ Cố, quán gia có chìa khóa.
Nhưng sâu thẳm bén trong suy nghĩcúa cô ấy cảm thấy nên gọi cho Túc Báo nên cô ấy đã gọi điện mà không suy nghĩ nhiều.
Đồng hồ điện thoại đã tắt, trong lúc cố Thất Thất giải thích, Mộc Quy Phàm đã lái xe ra khỏi nhà xe, Túc Bảo lao ra ngoài, vội vàng thông báo với bà ngoại một tiếng là mình đến gặp Cố Tiếu Bát, rồi lên xe rời đi.
Bà cụ Tô đeo tạp dề đuối theo bé ra ngoài, nhìn chằm chằm chiếc xe địa hình lao ra đường như ngựa hoang đứt cương, vô vọng hét với theo: “Lái xe chậm thòi!”
Mộc Quy Phàm luôn tỏ ra ngòng cuồng và phóng khoáng khi lái xe, hỏm nay anh lại càng được nước lái xe đến thẳng khu nhà Cò’ Thất Thất nói.
Khi hai ba con đến nơi, thợ khóa do ban quản lý tài sản thuê cũng vừa đến nơi, thợ khóa dùng dụng cụ mò mẳm ổ khóa.
Mộc Quy Phàm nói: “Tránh ra, đế tòi.”
Thở khóa vò thức bước sang một bên, người quản lý tài sản hỏi: “ửm, anh có chìa khóa nhà của cô cố sao?”
Mộc Quy Phàm nâm lấy tay nãm cửa, rầm một tiếng, ổ khóa lập tức bị gãy.
Anh nói: “Không, tòi thường mở cửa bâng tay không”.
Thợ mở khóa:”…”
Quán lý tài sản:
Túc Bảo học không được kỹ náng mở cửa bâng tay không!
Sau khi cửa mớ, Túc Báo là người đâu tiên chạy vào. Khi nhìn thấy cảnh tượng trên qhế sofa, bé trơn mắt kinh hãi…

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 400 Xông tới cứu Cô' Tiểu Bát"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com