NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 517 Mộc Quy Phàm vẫn đang đào hố

  1. Home
  2. Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
  3. Chương 517 Mộc Quy Phàm vẫn đang đào hố
Prev
Next

Chương 517: Mộc Quy Phàm vẫn đang đào hố
Đông đi xuân tới.
Ánh mặt trời càng ngày càng gắt, băng tuyết tích tụ một mùa đông bắt đầu tan chảy.
Dòng sông đóng băng hiện tại đã khôi phục thành nước chảy róc rách, thuyền vớt xác trục vớt trên mặt sông không kế ngày đêm.
Núi hoang không chỉ bị san thành đất bằng, thậm chí còn bị đào thành một cái hố to.
Tô Nhất Trần lấy danh nghĩa đầu tư khai thác mua trọn mảnh đất lớn này, vốn cũng không ai dám khai thác, giữ lại cũng không thể làm hạng mục tài nguyên công cộng như là công viên hay cơ sở tập thể dục.
Cho nên Tô Nhất Trần thuận lợi lấy được văn bản phê duyệt, hiện giờ dù có đào mảnh đất này như thế nào cũng sẽ không có ai quản.
Dư luận chú ý tới nhà họ Tô hồi đầu, hiện tại cũng dần dần nguội lạnh.
Thỉnh thoảng cứ cách một đến hai tuần sẽ lại có truyền thông thầm lặng báo cáo tiến triển tìm kiếm tiếu thiên kim nhà giàu một chút.
Toàn bộ nhà họ Tô đều bị bao phủ bởi một tầng mây đen, Tô Dĩnh Nhạc xin nghỉ phép, Tô Vân Triều và Tô cẩn Mặc phá vỡ nguyên tắc, âm
thầm vận dụng quan hệ không ngừng tìm kiếm.
Hôm nay trong núi hoang “ào ào” một tiếng, nước trong sông chảy vào cái hố lớn, cộng thêm lượng nước do tuyết đọng từ mùa đông bị hòa tan, lập tức lấp đầy cái hố lớn.
“Rút nước! Rút cạn nước cho tôi!” Mộc Quy Phàm mặc áo gió màu đen, sừng sững đứng cạnh bờ hố trong núi hoang.
Núi hoang càng đào càng sâu, nếu tuyết vẫn chưa tan thì còn đỡ, đằng này nó lại dần chuyến hóa thành nước.
Bọn họ vừa đào vừa rút nước ra ngoài.
Mộc Quy Phàm sợ hãi… Sợ nhỡ đâu bé ngoan của anh đang ở bên dưới, vốn đang định bò lên, nhưng lại bị nước nhấn chìm thì phải làm sao đây?
“Gia chủ…!” Vạn Đào muốn nói lại thôi.
Ba tháng rồi!
Cho dù người có ở bên dưới, cũng lành ít dữ nhiều.
Trên đời này nào có ai bị chôn dưới đất ba tháng mà vẫn chưa chết chứ…
Nhưng Vạn Đào không đành lòng nói ra.
Vốn dĩ trước đó Mộc Quy Phàm còn có thể nói đùa vài ba câu với bọn họ, càng ngày càng
thoải mái không bị trói buộc, bây giờ lại trở nên hung ác nham hiếm đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả hồi ở trên chiến trường khi xưa.
Có người đến hỏi nước ngầm đang tích tụ càng ngày càng nhiều, có muốn rút nước nữa không.
Vạn Đào thở dài, nói: “Rút, thêm mười thiết bị nữa.”
Tô Nhạc Phi đi tới, nói: “Chuyện rút nước cứ giao cho tôi.”
Anh ấy làm kỹ sư nên biết cách xử lý nó.
Tô Nhạc Phi nhìn cái hố khổng lồ trước mắt.
Ngọn núi hoang ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn cái hố to xuất hiện ở trước mặt.
Thật ra anh ấy cũng biết, ba tháng trôi qua, đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Nhưng nếu bọn họ đều dừng lại, khi ấy mới thật sự sụp đổ…
Chỉ cần không ngừng đào, không ngừng tìm kiếm, bọn họ có thể sống trong ảo tưởng, một ngày nào đó Túc Bảo sẽ trở về.
Tô Nhạc Phi xoay người, hốc mắt của người đàn ông cao lớn cường tráng không khỏi phiếm hồng.
Đúng lúc này, một cô bé mặc váy màu hồng
phấn, ăn diện đẹp đẽ chạy tới, nhún nhảy một cái, mỗi lời nói cử chỉ đều đang học Túc Bảo.
“Cậu cả!” Cô bé chạy đến trước mặt Mộc Quy Phàm, ngấng đầu lên, khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ vô cùng ngây thơ đáng yêu: “Cậu cả, Viện Viện đưa cơm tới cho cậu nè!”
Cồ bé giơ hộp cơm Hello Kitty màu hồng phấn trong tay lên, tha thiết nhìn Mộc Quy Phàm.
Đây là con gái của người đã tự xưng Chiến Thần là cháu trai của nhà họ Mộc bọn họ lúc trước.
Nhà họ Mộc kia có ba trai một gái, cô con gái gả cho một nhà giàu có trong thành phố, còn nhà họ Mộc sớm đã chạy về quê cũ từ lâu rồi, chỉ có cô con gái này bởi vì gả cho nhà giàu nên vẩn ở lại thành phố.
Cô con gái nhà họ Mộc này cũng coi như là chị họ của Mộc Quy Phàm, cháu gái của em trai họ của em trai họ của ông nội Mộc Quy Phàm, họ hàng xa cách không biết bao nhiêu tầng.
Lúc trước nhà họ Mộc bị Mộc Quy Phàm xử lý, cô ta không rên một tiếng sợ rằng sẽ bị liên lụy, kết quả hiện tại nghe nói con gái của Mộc Quy Phàm mất tích thì bắt đầu bày mưu tính kế.
Mộc Quy Phàm không muốn gặp cô ta, nhưng cô ta lại không ngại đưa con gái của mình tới.
Con gái của cô ta gọi Mộc Quy Phàm là cậu cả, cũng vừa khéo hơn bốn tuổi, lớn hơn Túc Bảo một chút.
Chẳng lẽ Mộc Quy Phàm lại có thể đánh một đứa bé bốn tuổi được chắc?
Mộc Quy Phàm quả thật không ra tay được, nhìn thấy đứa bé bốn tuối này thì càng nhớ đến bé ngoan của mình, lòng đau như dao cắt.
Ban đầu anh xách theo Viện Viện rồi ném cô bé ra ngoài, nhưng cô bé chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn ‘ngây thơ1 cảm thấy như vậy rất thú vị.
Sau đó Mộc Quy Phàm dứt khoát không đế ý tới nữa.
Viện Viện cứ cách dăm ba hôm lại mò tới một lần, mỗi lần đều có thế lợi dụng sơ hở chạy vào, cho dù Mộc Quy Phàm lạnh mặt hờ hững với cô bé, cô bé cũng không chịu từ bỏ.
“Cậu cả, đây là sushi do con tự làm đó, cậu ăn thử một miếng đi!”
Viện Viện làm nũng.
Mẹ của cô bé nói, chỉ cần có thể làm thân được với cậu cả, vậy thì cô bé sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, không bị ai ức hiếp cả, còn có thế ngồi lên đầu chị gái của cô bé nữa.
Người khác nói mẹ của cô bé là kẻ thứ ba,
chị của cô bé là con vợ cả, cho nên mặc dù ba của cô bé có tiền, nhưng cô bé và mẹ của mình đi đến đâu cũng vẫn bị người ta khinh thường.
Viện Viện không biết cái gì là vinh hoa phú quý.
Cô bé chỉ biết mình không muốn bị người ta khinh thường nữa, cô bé muốn chị gái không dám bắt nạt mình nữa!
Viện Viện biết cậu cả của mình, đối xử với đứa em họ kia rất tốt.
Bây giờ người em họ đó đã mất tích, mẹ cô bé nói chắc chắn em ấy đã chết.
Hiện tại cậu cả không thân thiết với cô bé cũng không sao, mẹ nói chỉ cần không từ bỏ thì nhất định sẽ thành công.
Chỉ cần có thế làm thân được với cậu cả, cuôc sốnq của cô bé và me cũnq sẽ dễ chiu hơn!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 517 Mộc Quy Phàm vẫn đang đào hố "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com