NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? - Chương 107

  1. Home
  2. Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?
  3. Chương 107
Prev
Next

“Hai anh em cứ tự nhiên nói chuyện”

Hàn Giai Tuệ bị bỏ lại một mình với Hàn Đông Quân, sợ bị hỏi về chủ đề kia, đành kiếm cớ lảng sang chuyện khác

“Để em dẫn anh đi tham quan nhà nhé. Lối thiết kế này rất ấn tượng”

Đúng là rất ấn tượng, Hàn Đông Quân bao năm trời lăn lộn trong giới kiến trúc sư cũng chưa từng bắt gặp căn nhà nào thiết kế đặc biệt ấn tượng thế này. Hoàn hảo đến nỗi không thể tìm được khuyết điểm. Giống như chủ nhân của nó vậy. Cho dù trước đây chưa từng tiếp xúc nhiều hay thân mật với Tổng giám đốc Phong thị, nhưng mà phong thái ấy vẫn không khiến Hàn Đông Quân cảm thấy khó ưa. Phong Thừa Vũ vẫn lạnh lùng, cao ngạo như mọi ngày, nhưng lại không hề tự phụ để người khác phải ghét bỏ.

Hai người dừng lại trước cửa kính lớn sát đất, nhìn ra bên ngoài trời đang thay màu. Bất chợt Hàn Đông Quân lên tiếng

“Cậu ta đi hỏi vợ, mà cứ như đang bức cung anh vậy”

Chẳng lạ gì tính cách bá đạo của Phong tổng, cho nên cô cũng không lấy làm ngạc nhiên. Ngoài những lúc ở bên cạnh cô, Hàn Giai Tuệ thực tình chưa từng thấy người đàn ông ấy gỡ bỏ lớp mặt nạ cao ngạo uy nghiêm của mình xuống. Anh lạnh nhạt, đối xử với ai cũng hời hợt, lạnh lùng.

Hàn Giai Tuệ bước ra cửa, tiện tay ngắt một chiếc lá đang đung đưa chìa ra trước tầm với. Cô không ngoái đầu lại, chỉ tươi cười hỏi người đang đứng gần đó

“Vậy anh có gả không?”

Hàn Đông Quân bước sau cô, cười lớn

“Có thể không gả không? Em gái tôi đã theo người ta về tận nhà, còn chuyện gì là chưa làm nữa. Giờ tôi nói không gả, được hả?”

“Sao em nghe chẳng có chút tiền đồ nào vậy?”

“Đã thế này rồi, em còn nghĩ bản thân có tiền đồ gì? Đừng tưởng anh không biết em bỏ Tiểu Khiết sống một mình ở Central Park để đi theo người ta. Ham sắc bỏ bạn như vậy, còn nghĩ mình có giá lắm sao?”

Nói dứt lời, Hàn Đông Quân đưa tay cốc nhẹ lên cái trán nhỏ của cô, khiến cô gái nhỏ chỉ biết đứng yên xúyt xoa. Cô nhìn lại mình một lượt, cũng xinh đẹp tươi tắn, so ra cũng chẳng thua kém ai điều gì. Trời ạ, chẳng lẽ anh trai cô định cho không người ta?

Cô phụng phịu ngắt một cái lá, không cam chịu mình bị mất giá đến thế. Rốt cục, Phong Thừa Vũ đã mua chuộc anh trai cô cách gì mà bây giờ cục diện thay đổi không thể ngờ thế này?

“Em gái anh có nhan sắc, có học vấn, sao có thể không có chút giá trị gì được? Ít ra, anh cũng phải kén rể có tiêu chí chút chứ”

“Được, coi như anh có một món hời, đến lúc đó đừng trách anh tham lam mang em gái ra bán nhé”

Hàn Đông Quân tự nhiên khoác vai cô, đánh mắt về phía phòng bếp, nơi có một người đàn ông đang tất bật nấu bữa tối

“Em lười biếng như thế, còn định ra giá cao, không sợ người ta chưa nghe xong đã xách dép chạy mất à?”

“Không hề, anh muốn ăn cơm ngon thì đừng nên ý kiến gì thêm nữa”

****

Ăn tối xong, Hàn Đông Quân nhất định trở về Lục thành. Dù Hàn Giai Tuệ có nài nỉ anh ở lại đã, nhưng anh vẫn nhất quyết từ chối.

Đủ rồi. Nếu cô biết bữa cơm vừa rồi của anh chật vật thế nào, chắc cô cũng không mời anh ở lại nữa. Ai dè cả bữa cơm bắt anh ăn no cẩu lương.

Với lại, dù ở đây không lâu, nhưng suốt thời gian đó, cũng đủ để Hàn Đông Quân nhìn nhận được Phong tổng chiều chuộng, dung túng em gái anh thế nào. Đến mười đầu ngón tay cũng không cần đụng nước. Biết cô ở đây thực sự rất tốt, là anh có thể yên tâm làm việc được rồi.

Thấy “anh vợ” vất vả lái xe tới, lại vội vã ra về. Phong Thừa Vũ liền gọi Lục Nghị lái xe đưa Hàn Đông Quân quay về Lục thành. Dù cho Hàn Đông Quân từ chối thế nào cũng không được.

Hơn nữa, ban đêm lái xe đường dài nguy hiểm như vậy, làm sao Hàn Giai Tuệ yên tâm được. Cô đứng cạnh hoa viên, xót xa nhìn người đàn ông trước mặt, dặn dò đủ thứ. Mỗi một lần gặp lại, cô lại thấy anh trai mình như gầy đi một chút, làn da khoẻ khoắn lại nhuộm thêm chút màu của nắng gió.

Khi Hàn Giai Tuệ thấy ánh đèn xe sáng chói mà ngẩng lên, đã thấy Lục Nghị bước xuống xe. Anh ta cung kính mở cửa xe cho Hàn tổng của QT, trước khi lên xe còn bước tới trước mặt Phong Thừa Vũ

“Phong tổng có về Lục thành luôn không? Hay ngày mai tôi quay lại đón anh?”

Thế nhưng, Phong Thừa Vũ lại khoác tay ôm lấy vòng eo nhỏ thon thả, không nhìn anh ta mà dửng dưng đáp

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 107"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

Tôi sinh con cho tổng tài đại ác
Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác
Tháng 2 28, 2022
đỉnh cấp shipper
Siêu Cấp Shipper
Tháng 1 8, 2023
co-vo-que-mua-cua-tong-tai-tham-sau
Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
Tháng 10 24, 2021
Sang-len-truong-Toi-len-giuong-212×300
Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường
Tháng 3 2, 2022
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com