Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? - Chương 123
Anh gắp một miếng mỳ vào thìa, đầy đủ cả thịt bò và rau, chìa trước mặt cô
“Ăn thêm một miếng đi”
Chiều ý anh, Hàn Giai Tuệ há miệng ăn hết chỗ mỳ anh gắp rồi đứng dậy rót một cốc nước uống sau đó đi lên nhà.
Lúc Phong Thừa Vũ lên phòng, đã thấy cô nằm trên giường, chăn đắp ngay ngắn. Cô quay người nhìn ra cửa sổ, lưng hướng về phía cửa, không rõ đã ngủ hay còn thức. Anh chui vào chăn, luồn tay qua eo nhỏ, ôm lấy. Hàn Giai Tuệ cũng đưa tay, ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh đang đặt trên eo mình.
Anh phả hơi thở ấm nóng lẫn mùi rượu vang thoang thoảng còn chưa tan hết sau gáy cô, dịu giọng hỏi
“Có chuyện gì à?”
Hàn Giai Tuệ mệt mỏi đáp lại
“Anh còn hỏi, giày vò người ta đến nông nỗi này. Ngoài mệt gần chết ra thì còn có chuyện gì”
Thấy cô như vậy, xót xa trong lòng anh trào lên tận cổ, đọng lại trên khoé mắt thành vài tia ôn nhu. Anh luồn tay vào mái tóc dài mượt mà
“Xin lỗi vợ. Lần sau anh sẽ tiết chế bản thân, không để em mất sức quá nhiều nữa”
Lần sau?
Bao nhiêu cái lần sau rồi?
Có lần nào anh không nói lần sau?
Nhưng đã lần nào anh thành công tiết chế được bản thân?1
Hàn Giai Tuệ giận dỗi
“Lần nào cũng là lần sau”
“Anh hứa. Để anh xoa lưng cho em ngủ nhé”
Bàn tay anh luồn vào sau lưng áo, xoa xoa tấm lưng trần. Phải nói là, thiếu nữ xinh đẹp, lưng không chỉ trắng mà còn rất mịn màng, tìm không ra tì vết.
Xoa một lúc, khuôn mặt cô dần giãn ra, trở nên hưởng thụ. Đôi mi khép lại đã sớm chìm vào giấc sâu.
Không nhịn được, anh xoay người, hôn cô một cái.
Nửa đêm, Phong Thừa Vũ trở mình, chợt thấy cánh tay nhẹ bẫng. Anh đưa tay sờ bên phải, rồi lại sờ bên trái, căn bản vẫn không thấy người đâu cả. Lười biếng nhấc mí mắt, một lượt nhìn xung quanh, đúng là không có thật.
Với tay lấy chiếc đồng hồ đặt ngay ngắn trên bàn cạnh đèn ngủ, Phong Thừa Vũ nheo mắt nhìn. Hơn một rưỡi sáng. Anh bật dậy đi tìm.
Thật ra thì căn nhà này biệt lập giữa đồi thông, lại được lắp đặt nhiều thiết bị cảm biến tân tiến trong hệ thống kiểm soát an ninh, cho nên kẻ trộm đột nhập vào nhà gần như là điều không thể. Chỉ cần ở trong nhà, thì cô sẽ luôn an toàn. Thế nên anh cũng không cần lo lắng nhiều quá. Chủ yếu là anh phải gọi cô về đi ngủ.
Phong Thừa Vũ là người tuy bận rộn, nhưng lại ngủ nghỉ sinh hoạt rất đúng giờ. Nếu không phải là việc quan trọng đột xuất, thì rất khó để thay đổi thời gian biểu của anh.
Thế nhưng, kiểu người hoạt động nghệ thuật như Hàn Giai Tuệ lại làm việc phần nhiều dựa vào cảm hứng. Đôi khi phải đợi dopamine tiết ra, kích thích khả năng sáng tạo, hoặc chí ít là ngồi giữa màn đêm tịch mịch thế này, mới có thể cho ra đời tác phẩm.
Hàn Giai Tuệ ngồi giữa nhà, đúng là làm việc ban đêm rất có hiệu quả. Mới đó cô đã vẽ xong vài bản rất ưng ý. Cô xoay xoay bức vẽ trên tay, hài lòng.
“Giữa đêm một mình ngồi đây, không sợ có thú hoang hay tên trộm nào đó nhảy vào nhà à?”
Thú hoang? Trộm?
Nghe đến đấy, Hàn Giai Tuệ giật mình quăng giấy quăng bút, bổ nhào về phía người đàn ông cao lớn đứng gần đó.
“Aaaaaaaaa… Thừa Vũ…”
Cô thở hổn hển, hai tay quàng chặt cổ anh, còn đôi chân dài thẳng tắp đu lên quấn chặt trên hông. Trông Hàn Giai Tuệ lúc này, rất giống một con khỉ tinh nghịch.
Bị cô lao đến bất ngờ, Phong Thừa Vũ súyt không đứng vững mà ngã nhào về sau. Cũng may anh nhanh chóng lấy lại được thăng bằng, đưa tay đỡ lấy cô nhóc nghịch ngợm đang quấn chặt lấy mình.
“Nhát gan vậy”