Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? - Chương 127
Lúc này, Phong Thừa Vũ mới nhìn thấy gương mặt người phụ nữ của anh, ngoài vẻ lem nhem đầy dầu mỡ còn có chút hoảng hốt chưa kịp tan hết. Trên tay cô cầm mấy xâu thịt chưa ăn hết. Tóc buộc cao đuôi ngựa hơi có chút mồ hôi.
So với nguy hiểm khi nãy, Hàn Giai Tuệ lại cảm thấy lúc này đối diện với người đàn ông đôi mắt sa sầm như sắp nổi cuồng phong trước mặt đáng sợ hơn nhiều.
Đoán không chừng, số mệnh của cô còn thảm hơn tên cướp đang nằm dưới chân Cục phó Lăng.1
Nhịp tim của cô bất ổn định, thình thịch thình thịch đập trong lồng ngực nghe thấy rõ.
Hàn Giai Tuệ định mở miệng nói gì đó, nhưng rốt cục cũng không thể nói gì. Cô ngước mắt nhìn Phong tổng thăm dò, lại nhìn không ra, vẻ mặt ấy hoàn toàn không biểu lộ sự tức giận, nhưng cũng không mang theo nét vui vẻ. Thất bại, Hàn Giai Tuệ cụp mắt về, vờ như không có chuyện gì. Hành động ngốc nghếch này, tất nhiên đều bị chiếu tướng.
“Về thôi”
Hàn Giai Tuệ thế nào lại nhặt nhạnh được vài phần ấm áp trong giọng nói của anh. Phải chăng do cô khéo tưởng tượng?
Đúng lúc cô đang định ra xe để về nhà, thì mấy chiếc xe cảnh sát rú còi inh ỏi rồi đỗ lại. Cảnh sát bước qua trước mặt cô, đi thẳng về phía Lăng Hạo Thiên. Nhìn thấy cục diện trước mặt, lại thấy thẻ ngành của Lăng Hạo Thiên, cảnh sát vội vàng cúi đầu
“Cục phó Lăng, Phong tổng, chúng tôi nghe tin báo vội vàng đến hiện trường, không ngờ đã được giải quyết gọn ghẽ thế này. Hai người vất vả rồi”
Phong Thừa Vũ không mảy may để ý, dứt khoát kéo Hàn Giai Tuệ ra khỏi đám đông, để lại cục diện cho bọn họ giải quyết. Chờ đấy, xong xuôi, anh mới tính toán với hai người anh em tốt này.1
Hàn Giai Tuệ bước vào xe, vị trí Phong Thừa Vũ mở cửa sẵn cho cô. Nhưng quên mất cô còn chưa ăn hết mấy xâu thịt, liền trở ra. Cô luôn giữ thói quen không ăn đồ ăn trên xe. Những thứ có nhiều dầu mỡ như này, nếu ám mùi vào nội thất xe sẽ rất khó vệ sinh. Lại đành bước xuống, tựa lưng vào cửa xe ăn ngon lành.
Người đàn ông đứng bên cạnh, nhìn cô trông hưởng thụ như vậy thì không thể không hỏi một câu
“Ngon lắm à?”
Gật. Đúng là rất ngon. Bây giờ tuy đã nguội đi không ít, nhưng vị cay cay, ngọt ngọt thì vẫn là tuyệt đỉnh mỹ thực.
Hàn Giai Tuệ giơ xâu thịt về phía trước mặt anh, ra sức mời mọc
“Anh thử đi”
Vốn định từ chối, nhưng cô gái trước mặt quá nhiệt tình, cứ dí sát chúng vào bên miệng anh, lại mang ánh mắt chờ mong nhìn anh không chớp. Bất đắc dĩ cúi xuống cắn một miếng.
“Rất ngon, đúng không? Em đã bảo mà”
Cô gái toét miệng cười, nhìn anh ra vẻ đầy tự hào. Anh còn thấy trong đôi mắt cô như chứa cả bầu trời ngàn vì sao lấp lánh.
“Vui lắm à?”
Tất nhiên là rất vui rồi. Hôm nay cô đã thắng được không ít. Hàn Giai Tuệ mang đống tiền cuộn tròn trong túi đem khoe với anh
“Em còn thắng được kha khá tiền nữa đó”
Thật ra, cũng có chút tiếc nuối, nếu cô không bị móc mất ví rồi mấy người ẩu đả một trận thì cơ hội thắng lớn của cô vẫn còn. Âyda, tiền đến tay còn không thể kiếm. Chỉ tại…
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra, nụ cười tươi rói trên khoé môi tắt lịm. Giống như ngọt nến rực rỡ vừa trải qua một cơn gió lớn. Hai bàn tay túm lấy lưng áo sơ mi, khuôn mặt nhỏ áp vào trước ngực. Không cần nhìn lên, cũng biết cảm xúc đối phương thế nào.
Tình huống vừa rồi đúng là hết sức nguy hiểm. Nếu đổi lại là anh, cô cũng sẽ lo lắng đến tim đập chân run. Cho nên anh biểu hiện như vậy, âu cũng là điều dễ hiểu. Hàn Giai Tuệ thấy bình thường. Cùng lắm là nghe anh mắng, cô đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Thế nhưng, anh vốn dĩ không nói thêm lời nào, yên tĩnh cùng cô giải quyết nốt chỗ đồ ăn còn sót lại. Rồi mới dùng động tác nhanh gọn ấn cô vào xe. Đến khi cô yên vị ngồi đó, mới từ từ mở ngăn để đồ lấy ra mấy tờ giấy ăn lau tay.
Cô biết tính tình Phong tổng ưa sạch sẽ, ghét mấy loại đồ ăn dễ dây bẩn này. Dù sao thì hôm nay anh có thể cùng cô ăn một chút, có lẽ cũng chỉ là vì không muốn để cô thất vọng khi bị từ chối. Nghĩ đến vẻ mặt anh khi nãy hơi có chút chịu đựng thì Hàn Giai Tuệ hơi kéo cong nụ cười, hai bên khoé môi lộ rõ vệt lem của đồ ăn.