Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? - Chương 129
“Thật ra cũng không cần sơ cứu gì đâu, cứ để vậy vài ngày sẽ tự hết thôi”
“Đừng chủ quan”
Hàn Giai Tuệ nhìn thấy nơi cổ tay anh đã hơi sưng lên rồi, nhất quyết bắt anh ngồi yên để cô sơ cứu. Cuối cùng, rõ ràng cô là “bác sỹ”, nhưng Phong Thừa Vũ lại phải chỉ cho cô cách làm.
Anh ngả người ra ghế, cánh tay kê trên đầu gối. Hàn Giai Tuệ ngồi bên cạnh, dán một miếng dán lạnh lên phần cổ tay anh. Xong xuôi thì nhanh tay thu dọn đồ bỏ lại vào hộp y tế rồi mang đi cất.
Phong Thừa Vũ nhìn theo bóng dáng mảnh mai dịu dàng khuất dần, lại nhìn xuống cổ tay được dán một miếng dán trắng bóc thì hơi cong khoé môi. Bình thường thì cô gái này sẽ không bộc lộ tình cảm quá nhiều, nhưng như vậy không có nghĩa là cô không quan tâm đến người khác. Thật ra, Phong Thừa Vũ có thể nhìn nhận được người con gái ấy sống rất tình cảm, chỉ là trời sinh tính cách có chút bướng bỉnh, lại vụng về không biết cách biểu hiện cho người khác thấy.
Lúc đầu, khi hai người mới bước vào mối quan hệ tình cảm, Phong Thừa Vũ cứ nghĩ rằng cô sẽ phải xoắn xúyt bám lấy anh, làm đủ mọi cách để khẳng định chủ quyền hay chí ít cũng công khai tình cảm để mấy cô gái khác bỏ ý định nhăm nhe xen vào. Dù sao thì Tổng giám đốc Phong thị cũng có giá lắm chứ. Ấy thế mà, trái lại, cô chẳng hề có ý định cho anh chút danh phận nào. Thậm chí chưa từng trước mặt người ngoài nhận anh là bạn trai.
Có lẽ, cô chỉ mong những tháng ngày bình đạm bên nhau thế này.
****
Cất đồ xong, Hàn Giai Tuệ đi thẳng vào phòng tắm. Đôi chân ngọc ngà chạm vào dòng nước nhè nhẹ chảy xuống bồn tắm sứ trắng muốt. Rồi từ từ thả toàn bộ cơ thể ngâm trong đó. Làn nước vỗ về tấm thân thiếu nữ như ngọc như hoa, mơn trớn trên từng tấc da thịt mịn màng. Gương mặt sạch sẽ, trắng trẻo, ngả hẳn về sau, tinh thần thư giãn hết cỡ. Đôi mi khép hờ, cong vút, thi thoảng khẽ động một cái. Nhìn mỹ nữ lúc này, hoàn toàn không có biểu lộ gì khác ngoài cảm giác tận hưởng.
Bên ngoài, người đàn ông trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, trên tay cầm một cuốn sách kinh tế. Nhìn qua có thể thấy anh đang chăm chú với nội dung bên trong, nhưng từng động tĩnh phía bên kia cánh cửa phòng tắm lại khiến anh chú ý hơn cả.
Mười, mười lăm, hai mươi… ba mươi phút trôi qua. Ngoài tiếng nước đều đều rót xuống sàn lại không thấy tiếng động nào đáng chú ý.
Bóng dáng cao lớn tiến sát về phía cánh cửa vẫn đóng im ỉm, sốt ruột gọi tên cô vài lần. Vẫn không có động tĩnh gì, Phong Thừa Vũ đẩy mạnh cửa xem thử.
Trước mặt anh, một cô gái đang ngủ ngon lành.
Lần đầu tiên, anh thấy có người ngủ quên trong bồn tắm thế này. May mà nước ấm vẫn xả liên tục nên cơ thể không bị lạnh. Phong Thừa Vũ chạm vào làn da trắng muốt, lay lay cô dậy.
Đến khi cô mở được đôi mắt to đen láy, đã bị anh cuộn tròn trong chăn như miếng cơm cuộn rong biển, đặt trên giường.
Phong Thừa Vũ vừa điều chỉnh nhiệt độ trong phòng tăng lên một chút, vừa lầm bầm mấy câu trong miệng. Nhưng không ai để ý nghe anh nói, lăn ra ngủ tiếp.
Nửa đêm, căn phòng yên ắng xuất hiện vài âm thanh khàn đặc mơ màng
“Nước… Khát nước”
Hàn Giai Tuệ cổ họng khô khốc, nóng như đang ngồi cạnh bếp củi. Bàn tay nhỏ nhắn vén chăn, lần mò tìm thấy một mảng man mát lành lạnh thì xán lại gần, áp mặt vào. Không biết có ánh mắt sâu hút vẫn đang nhìn cô.
Trên trán nóng ran, bỗng lại có một luồng mát lạnh áp vào.
“Sốt rồi”
Hàn Giai Tuệ ngồi dậy uống hết cốc nước cam anh đưa cho, lại rất muốn ngủ tiếp. Cô như lạc giữa cánh đồng cỏ khô giữa trưa hè mặt trời thiêu đốt, nóng nực đến nỗi mồ hôi đầm đìa ướt lưng áo. Bất đắc dĩ, Phong Thừa Vũ lại phải đứng dậy tìm áo thay cho cô.
Đứng trước tủ quần áo đủ kiểu dáng, đủ màu sắc, thấy hoa cả mắt, Phong Thừa Vũ lấy ra được một chiếc áo ngủ cộc tay.
Cảnh xuân như mời gọi trước mắt. Tưởng rằng khắp thế gian này cũng không thể tìm đâu bảo vật có sức hấp dẫn mê người hơn thứ trước mắt, đẹp đến mức khiến người ta phải kìm nén khao khát được chạm vào, vần vò trong tay, ngay tức khắc chỉ muốn được thưởng thức. Phong Thừa Vũ tự dằn lòng quay đi, nghiêm túc khoác áo lên người cô.
Nhưng mà anh có dỗ dành thế nào cô cũng không chịu, cô thấy nóng, rất nóng. Trong mơ hồ nhất quyết cự tuyệt anh.
Nếu là bình thường, chắc chắn anh cũng không ngại để cô khoả thân đi ngủ. Nhưng lúc này, cơn sốt đang giày vò cô, nếu không cẩn thận sẽ dễ nhiễm lạnh, không thể coi thường.