Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? - Chương 146
Phong Thừa Vũ cảm thấy kiên nhẫn với một người say thật vô ích. Liền đem cô vác lên vai bế về, mặc cho cô có giãy giụa thế nào cũng không buông. Dung túng cho cô thêm chút nào thì cô liền ngông cuồng chút ấy. Hàn Giai Tuệ bị anh bế vác trên vai rất khó chịu, liên tục đòi xuống, cô dùng hết chút sức lực đấm vào lưng anh, lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Anh ra sức dùng lực khoá tay không cho cô gào thét. Đến nỗi vô tình nắm chặt khiến cô thấy rất đau.
“Đau”
Cô trong vô thức muốn rút tay ra, nhưng anh lại càng nắm chặt, còn nghiêm giọng
“Hàn Giai Tuệ, em đừng vô lý nữa”
…
Vô lý.
Hàn Giai Tuệ cười nhạt, đưa mắt lên nhìn thẳng vào tròng đen thăm thẳm kia. Ánh mắt cô vô hồn, đỏ hoe. Từ đó trào ra những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau lăn xuống
“Là em vô lý sao?”
Chợt nhận ra mình hơi lỡ lời, Phong Thừa Vũ ôm chặt cô vào lòng, đưa tay xoa đầu
“Em vô lý. Còn cô ấy thì có lý. Kỷ niệm thời niên thiếu giữa anh và cô ấy, sở thích chung của hai người, anh mua bánh quế cô ấy muốn, cô ấy hái hồng đỏ anh thích ăn, nhà cũng xây theo gu thẩm mỹ của cô ấy, công ty cũng đặt ở thành phố cô ấy sống lúc nhỏ… Tất cả đều có lý, chỉ mình em là vô lý thôi đúng không?”
Hàn Giai Tuệ cố gắng để không rơi nước mắt, nhưng chúng cứ như hai dòng thác nhỏ không ngừng tuôn. Cô uất ức nén lại những tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, lại khiến chúng bật ra to rõ hơn. Giống như một cốc nước đầy, “tách” một cái liền tràn ly. Tâm trạng của Hàn Giai Tuệ cũng vì một câu của anh thành ra tổn thương sâu sắc. Cô chợt cảm thấy tình yêu mà cô cứ ngỡ là xuân hoa thu nguyệt, thực chất lại giống gió thoảng mây bay. Có cố đưa tay với nhưng thứ nắm bắt được thì lại chẳng có gì, mở bàn tay ra vẫn rỗng tuếch.
“Em cảm thấy em thật ngốc, mới một chút như vậy đã tự mình tháo bỏ từng lớp, từng lớp phòng bị của bản thân, để yêu anh một cách đơn thuần nhất. Đến khi bị tổn thương lại không có bất kỳ một lớp áo giáp nào bảo vệ”
Cô thả lỏng, không cố vùng vẫy thoát khỏi anh nữa. Bàn tay đưa lên ngực trái, cảm thấy nơi đó như thắt lại. Đôi mi dài hờ hững khép vào.
“Em đau, ở đây, rất đau”1 “Có phải cô ấy rất quan trọng với anh, quan trọng đến mức dù có chuyện gì đi chăng nữa anh đều sẽ không bỏ mặc cô ấy. Mọi nguyện vọng của cô ấy anh đều sẽ đáp ứng. Em đang thắc mắc nếu một ngày em và cô ấy cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”
Trong đầu cô chợt tua lại tình tiết quen thuộc thường xuất hiện trong mấy bộ phim. Thật trẻ con, cô vẫn thường nghĩ mấy phân cảnh đó vô cùng nhàm chán. Nhưng mà hôm nay cô thực sự rất muốn biết mình trong hoàn cảnh đó sẽ thế nào.
Lúc này bị anh giữ chặt trong lòng, Hàn Giai Tuệ lại không cam tâm giằng khỏi đó. Anh không để cô toại nguyện, càng giãy gịua càng siết chặt
“Cô ấy quan trọng, nhưng không phải tình yêu”1
“Không phải tình yêu, nhưng có thể giết chết tình yêu, anh biết không?”1
Cô gào lên trong nghẹn ngào, từng lời như cứa vào tim anh, tức giận vung tay đánh anh mấy cái, còn tặng anh một dấu răng sâu hoắm ở bả vai.
Sau đó…
Hàn Giai Tuệ im ắng nằm trong lòng anh, cảm thấy mình quá mệt để tiếp tục vùng vẫy. Cô mặc cho anh ôm lấy mình mỗi lúc một chặt, mặc cho anh đang đặt từng nụ hôn lên mái tóc không còn thơm mượt vì khi nãy bị cô vò rối lên. Cô không ấm áp vòng tay qua hông ôm lấy anh như mọi lần, chỉ buông thõng hai cánh tay trắng muốt mảnh mai. Ánh mắt xa xăm gần như không có tiêu cự, cứ vô định trong khoảng không tăm tối trước mặt. Mùi hương nhàn nhạt của rượu vang luẩn quẩn đan xen trong không khí.
Người ta thường nói vị của tình yêu phải đủ ngọt, mặn, đắng, cay. Vậy mà Hàn Giai Tuệ lại đưa cho anh một ly nước lọc. Cô ngây thơ tưởng rằng có thể dùng thứ tình yêu thuần khiết như thế để bình đạm ở bên anh cả đời. Nhưng mà đúng là nước lọc thì quá nhạt nhẽo còn vị đắng đến nghẹn cổ thế này cô lại nuốt không quen.