Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? - Chương 151
“Mặt nạ của em ở đâu?”
Hàn Giai Tuệ chỉ vào ngăn kéo bàn, đúng tầm tay với của anh, nên chỉ cần vươn tay ra Phong Thừa Vũ đã lấy được một miếng mặt nạ giấy. Anh xé vỏ, chau mày nhìn thứ bên trong. Mọi ngày anh thấy cô vẫn thường đắp cái này, nhưng mà thứ đồ con gái này vẫn làm cho anh cảm thấy khó hiểu. Anh cẩn thận cầm miếng mặt nạ mỏng dính, đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, còn nhiệt tình bôi bôi trét trét kem dưỡng tùm lum khắp mặt cô, khiến Hàn Giai Tuệ nhăn nhó hét lên
“Anh có biết làm không vậy?”
Phong Thừa Vũ thú thực
“Anh chưa làm bao giờ”
Bảo anh điều hành một tập đoàn lớn, kinh doanh thương mại, thâu tóm thương trường thì được, chứ bảo anh đắp mặt nạ, bôi kem dưỡng cho con gái thì đúng là làm khó anh rồi.
Hàn Giai Tuệ trong lòng khẽ cười thầm một cái, nhưng cố không biểu hiện ra mặt.
Dù Phong Thừa Vũ làm rất vụng về nhưng một lúc sau Hàn Giai Tuệ cũng thấy dễ chịu hơn hẳn, mí mắt không còn nặng nề như trước, da cũng căng bóng mịn màng.
Hàn Giai Tuệ bảo anh xuống ăn cơm, cô vẫn phần cơm cho anh
“Nhưng em phải xuống cùng anh, nếu nhỡ anh xuống rồi em lại đóng cửa phòng không cho anh vào thì sao?”
“Chẳng phải anh nói nếu em không mở sẽ đạp cửa vào à?”
Ừ, đúng là anh có nói thế thật, nhưng mà…
“Dù gì tự nguyện cũng vẫn hơn là cưỡng chế”
Hàn Giai Tuệ nghiêm mặt “Xuống ăn cơm”
“Em nhớ đừng đóng cửa nhé”
Phong Thừa Vũ bày ra bộ mặt ba phần nũng nịu, bảy phần còn lại vẫn là nũng nịu.
Hàn Giai Tuệ thấy cực kỳ bất lực
“Người em yêu là Phong tổng uy dũng, lạnh lùng, khí chất ngút trời, bộ mặt có thể đóng băng vạn dặm xung quanh. Sao bây giờ lại biến thành con thỏ Phong Thừa Vũ yếu đuối thế này”
“Vậy em muốn yêu Phong tổng hay là Phong Thừa Vũ?”
“Tất nhiên là Phong tổng rồi”
Anh ngước mắt nhìn dáng vẻ thích trêu người của cô, thực tình chỉ muốn hôn một cái
“Vì sao?”
“Vì Phong tổng nhiều tiền, ai lại chê tiền bao giờ”
Nghe xong câu này, Phong Thừa Vũ cười ha ha, nhìn cô ranh mãnh
“Em chắc chưa? Phong tổng trong mắt em chỉ đáng giá hai trăm ngàn thôi”
Hàn Giai Tuệ nhìn anh nghi hoặc. Hai trăm ngàn? Cái gì hai trăm ngàn?
Nhìn cô ngây ngốc thế này, anh thật không nhịn được cười. Ai bảo say rượu làm càn, bây giờ lại không nhớ gì.
“Thưa phu nhân, tối qua lúc em say, đã rao bán chồng mình với giá hai trăm ngàn.”
Hả?
Hàn Giai Tuệ gõ gõ trán, sao cô lại thiếu tỉnh táo để thiệt mất một món hời này chứ? Thật là dại dột.
“Hai trăm ngàn rẻ quá, không bán. Giữ lại ít ra cũng có người giặt quần áo, rửa bát, dọn nhà”
Giọng nói này thản nhiên đến lạ.
Giặt quần áo?
Rửa bát?
Dọn nhà?